Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 285: Phân Biệt Đối Xử

Mạc Như Sương gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Nếu lần này nàng không đến Đường Châu, không ghé qua đất của Kí Bắc thì có lẽ nàng sẽ bị lừa cả đời này và trở thành một công cụ cho Kí Bắc vương lợi dụng.
Mạc Như Sương nhìn gương mặt anh tuấn của Lâm Bắc Phàm, trong lòng nàng rục rịch, nói: “Công tử, ta có thể mượn bờ vai ngươi một lát không, chỉ một lát thôi.”
“Đương nhiên là được, ta luôn luôn mở lòng với ngươi!”
Lâm Bắc Phàm vươn tay ôm Mạc Như Sương vào lòng.
Hai ngươi tựa sát vào nhau, cả hai đều có thể cảm nhận được hơi ấm từ đối phương, nghe được tiếng tim đập của nhau.
Điều ấy khiến Mạc Như Sương cảm giác như đã tìm được bến đỗ.
“Công tử, có ngươi thật tốt biết bao!”
Đúng lúc ấy, phía xa xuất hiện một bóng người.
Mạc Như Sương giật mình, nàng xấu hổ dịch ra: “Công tử, ta về nghỉ ngơi trước đây!”
Hành động của nàng khiến Lâm Bắc Phàm bỗng thấy buồn vô cớ. Nữ tử thời xưa thường hay xấu hổ, mới nhìn thấy bóng người thôi đã “chuồn mất” rồi.
Con gái hiện đại đến hôn trước mặt mọi người thôi cũng chẳng ngại ngùng. Lâm Bắc Phàm ngoảnh đầu nhìn, hắn muốn xem xem ai phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Hắn phát hiện đó là cái tên ngốc nghếch Quách thiếu soái, hắn ta đang đi tới với một gương mặt trầm ngâm.
“Công tử, ta thấy lòng buồn bực, có chuyện muốn nói với ngươi!”
Lâm Bắc Phàm ngứa mắt vô cùng, hắn nói: “Tối đêm rồi, hai người chúng ta đều là nam nhân, có gì đâu mà nói, bàn chuyện yêu đương hả? Về nhà của ngươi đi!”
Quách thiếu soái: “…”
Ánh mắt hắn ta đầy vẻ mong chờ: “Công tử, nếu ngươi không nói chuyện với ta thì ta sẽ bám theo ngươi cả ngày, dù ngươi có đá ta thì ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi đâu!”
Lâm Bắc Phàm kinh ngạc: “Đậu má! Ngươi ghê gớm thật đấy! Thôi được rồi, có gì thì ngươi nói thẳng luôn đi, ta xin được rửa tai lắng nghe!”
“Đa tạ công tử đã hiểu cho!”
Quách thiếu soái ngồi xuống rồi nói: “Ta quen biết cái tên tiên thiên truy sát chúng ta, hắn ta tên là…”
Lâm Bắc Phàm lập tức ngắt lời hắn ta: “Khoan đã, những chuyện này sư tỷ của ngươi đã nói cho ta biết rồi, hắn ta tên Mộc lão, là người của Kí Bắc vương, chắc chắn Kí Bắc vương phái hắn ta tới giết chúng ta! Ngươi bỏ qua phần này đi, nói chuyện chính!”
Quách thiếu soái há miệng mà chẳng thốt thành lời, hắn ta đành chịu: “Thế nhưng nếu không nói mấy thứ này thì tâm trạng của ta khó chịu lắm!”
“Nhưng mà tâm trạng của ta cũng đang khó chịu đây, mau nói chuyện chính, đừng có lề mà lề mề như nữ nhân nữa!”
Lâm Bắc Phàm bực dọc nói.
“Thôi được, ta nói chuyện chính!”
Quách thiếu soái đau khổ nói: “Công tử, ta chẳng ngờ vương gia mà ta vẫn luôn đi theo lại là một kẻ lừa đảo! Ta chẳng ngờ những gì ta vẫn luôn kiên trì và tin tưởng đều là sai lầm! Công tử, ngươi nói xem có phải ta có mắt không tròng hay không?”
Lâm Bắc Phàm vỗ tay đáp: “Nói quá chuẩn luôn! Ngươi hồ đồ làm việc cho hắn ta biết bao nhiêu năm, đến giờ mới phát hiện ra hắn ta là một kẻ xấu xa, ấy chẳng phải có mắt không tròng thì là gì?”
Quách thiếu soái: “Hự!”
Câu nói này như kiểu sát muối vào tim!
Quách thiếu soái cảm giác trái tim nguội lạnh của hắn ta càng lạnh lẽo hơn rồi!
“Đúng là ta có mắt không tròng! Cứ nghĩ đến ta hồ đồ làm biết bao chuyện cho vương gia, rồi có thể đã có người phải chết vì ta là ta lại thấy đôi tay mình dính đầy máu tươi, thật dơ bẩn!”
Quách thiếu soái thở dài: “Ta còn chưa đầy hai mươi tuổi, tại sao ta lại phải chịu đựng những điều này?”
“Thiếu soái, ngươi đừng nghĩ nhiều quá, nghĩ nhiều cũng chỉ tổ rước thêm phiền phức cho mình thôi!”
Lâm Bắc Phàm dịu dàng nhắc nhở.
“Công tử, ngươi đang an ủi ta đấy à?”
Quách thiếu soái thấy cảm động. Song Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: “Đừng có hiểu lầm, ta hoàn toàn không có ý đó!”
Quách thiếu soái: “…”
Lâm Bắc Phàm chỉ tay về phía xa: “Ngươi có nhìn thấy con sông kia không?”
“Thấy, sao vậy?”
Quách thiếu soái thấy làm lạ.
“Đó là sống Kim Giang, nước sông chảy xiết, độ sâu ít nhất cũng phải ba trượng!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Nếu ngươi thực sự nghĩ không thông thì cứ nhảy xuống đó, như thế thì mọi u sầu của ngươi sẽ bay biến, đã thế ngươi còn có thể chuộc tội!”
Quách thiếu soái: “Hự!”
Mẹ nó…
Ta đến tìm ngươi để được nghe an ủi vậy mà ngươi lại bảo ta đi nhảy sông! Ngươi có còn tính người nữa không?
Lâm Bắc Phàm vỗ vai Quách thiếu soái: “Ngươi yên tâm, cứ mạnh dạn mà nhảy, ta tuyệt đối sẽ không ngăn ngươi lại đâu, cũng đừng để người khác có cơ hội cứu được ngươi, ngươi yên tâm mà chết nhé!”
Quách thiếu soái: “Hự!”
“Ta thấy làm người thì nên sống cho tốt!”
Quách thiếu soái tràn trề hi vọng sống, hắn ta nói: “Nhưng mà giờ ta biết phải làm gì đây? Lâm công tử, ngươi học nhiều biết nhiều, dũng trí song toàn, ngươi chỉ bảo ta đi có được không?”
“Mới nãy ta đã chỉ cho ngươi rồi cơ mà?”
Lâm Bắc Phàm chớp mắt nói.
“Chỉ rồi ư, có sao?”
“Chỉ rồi, ta chỉ cho ngươi hai cách rồi đấy!”
Lâm Bắc Phàm giơ hai ngón tay lên một cách đầy kiên định: “Cách thứ nhất, ngươi có thể thắt cổ tự tử! Cách thứ hai, ngươi có thể nhảy sông tự sát! Hai cách này là hai cách không đau đớn nhất! Nếu ngươi vẫn không thích thì có thể lấy kiếm của ngươi rồi chém cổ mình, vừa đơn giản vừa nhanh gọn! Tự ngươi chọn đi!”
Quách thiếu soái: “Đậu má!”
Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn là bảo ta đi chết!
Rốt cuộc hai ta có thù hận gì mà ngươi lại đối xử với ta như vậy? Quách thiếu soái thấy tuyệt vọng vô cùng, hắn ta cảm giác mình đã tìm sai người rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận