Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 291: Xấu hổ muốn chết

Lâm Bắc Phàm hiểu ý của bọn họ.
Bọn họ muốn xuất bản sách y của mình, nhưng lại không có danh tiếng nên không ai nhận làm, người ta cũng cần kiếm tiền mà! Thế nên lúc này bọn họ chỉ còn cách là nhờ những đại nho có danh tiếng hoặc là kẻ đọc sách nào đó đánh giá cuốn sách này, như thế thì cuốn sách sẽ nổi hơn và sẽ được người ta nhận xuất bản.
Lâm Bắc Phàm chính là một kẻ đọc sách nổi danh! Hơn nữa hắn còn là tế tửu Quốc Tử Giám đức cao vọng trọng! Nếu như được hắn đánh giá thì việc xuất bản cuốn sách chẳng còn là vấn đề nữa, bảo đảm bán chạy!
“Sách y à?”
Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Ờm… đây!”
Lý Ngọc Lang lấy sách trong tay cha mình rồi trịnh trọng đưa cho Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm đọc mấy trang rồi nói: “Tế tửu đại nhân trăm công nghìn việc, không có thời gian gặp các ngươi! Ta sẽ đưa cuốn sách này cho ngài ấy xem, còn ngài ấy có đồng ý đánh giá hay không thì ta không chắc đâu!”
“Đương nhiên rồi đương nhiên rồi, làm phiền tiểu ca rồi!”
Bọn họ khách sáo nói.
“Chuyện nhỏ thôi mà!”
Lâm Bắc Phàm phất tay.
Hắn đang định đóng cửa thì Lý Ngọc Lang lại bảo: “Khoan đã, tiểu ca!”
Lý Ngọc Lang lôi hai thỏi bạc ra rồi dúi vào tay Lâm Bắc Phàm.
“Đây là chút tâm ý của chúng ta, mong ngươi nhận cho!”
Lâm Bắc Phàm khựng người, đây là lần đầu tiên hắn được đút lót chút tiền cỏn con như vậy, đúng là chẳng bõ nhét kẽ răng!
Lâm Bắc Phàm chơi đùa hai thỏi bạc trong tay, đoạn mỉm cười: “Được! Ba ngày sau các ngươi lại tới đây!”
“Đa tạ tiểu ca!”
Bọn họ khom người, đồng thanh nói, sau đó hãy còn khom mãi cho đến khi Lâm Bắc Phàm đóng cửa.
“Hi vọng lần này thuận lợi! Trong những người mà chúng ta gặp thì vị tiểu ca này dễ nói chuyện nhất, chắc sẽ không làm khó chúng ta đâu!”
Lý Ngọc Lang nói.
“Chúng ta về đi đã, ba hôm sau lại tới!”
Lào già bảo.
“Vâng, phụ thân (ông)”
Ba người chầm chậm rời đi.
Trước khi đi nữ tử kia còn ngoảnh đầu nhìn, nàng cứ cảm giác thiếu niên vừa rồi hơi kì lạ!
Vẻ đẹp của hắn và khí chất của hắn không phải là kiểu mà nàng thường hay thấy, nàng không khỏi ngắm thêm một chút!
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm đã cầm cuốn sách y trở lại.
“Ngươi cầm cái gì kia?”
Tiểu quận chúa tò mò hỏi.
“Sách y đấy!”
Lâm Bắc Phàm vừa giở sách vừa nói: “Mới nãy có người cho ta một lượng bạc, mong ta có thể đánh giá cuốn sách này để tiện bề xuất bản!”
Tiểu quận chúa kinh ngạc: “Một lượng bạc mà cũng dám đút lót hả, tên của ngươi rẻ mạt vậy sao?”
“Thì chả thế, lần đầu tiên ta nhận được một số tiền ít như vậy đó!”
Lâm Bắc Phàm ném thỏi bạc trong tay cho tiểu quận chúa: “Cho ngươi mua kẹo mà ăn!”
Tiểu quận chúa nhận lấy thỏi bạc, nhìn dáng vẻ đọc sách của Lâm Bắc Phàm, nàng lại hỏi: “Ngươi định đánh giá thật đấy à?”
“Để xem đã, dù sao ta cũng đang rảnh mà! Nếu như viết ổn thì ta cũng không ngại viết cho họ đâu!” Lâm Bắc Phàm cúi đầu, vừa đọc sách vừa nói.
Cứ thế, thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.
Một nhà ba người kia lại tới tìm Lâm Bắc Phàm, họ gõ cửa.
Lần này người mở cửa là Đại Lực, trông thấy ba người lạ hoắc, hắn ta bèn hỏi: “Các ngươi là ai? Có chuyện gì?”
Lý Ngọc Lang bèn chắp tay cung kính nói: “Ba hôm trước chúng ta có chuyện muốn nhờ Lâm phủ, muốn gặp tế tửu đại nhân! Khi ấy tế tửu đại nhân không có nhà, có một vị tiểu ca đã ra gặp chúng ta và bảo chúng ta hôm nay tới! Không biết vị tiểu ca đó đâu rồi?”
“Tiểu ca?”
Đại Lực lẩm bẩm.
“Là một thiếu niên trông vô cùng tuấn tú, khoảng hai mươi tuổi.”
Lý Ngọc Lang vội nói.
Đại Lực chớp mắt, ngươi có thể coi là tuấn tú, ngoài thiếu gia nhà hắn thì chỉ còn Quách thiếu soái thôi, trông hắn ta cũng được!
Còn có một tiểu hòa thượng nữa, nom cũng trắng trẻo mà thôi!
Ba hôm trước bọn họ đều không có ở nhà, chắc là chỉ có thiếu gia ở nhà thôi!
“Các ngươi đợi một lát, để ta vào bẩm báo!”
“Vất vả rồi!”
Không đến ba phút sau, Đại Lực lại đi ra.
“Các ngươi theo ta vào đi!”
Ba người kia bèn đi theo sau Đại Lực vào Lâm phủ, bọn họ chẳng dám nhìn linh tinh, và cũng chẳng dám hỏi gì.
Cuối cùng, bọn họ tới một hoa viên và trông thấy vị tiểu ca hôm nọ gặp được.
“Lại gặp mặt rồi!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Xin chào tiểu ca!”
Ba người lập tức chắp tay hành lễ.
“Gì mà tiểu ca? Các ngươi xưng hô nhầm hết rồi! Đây là Lâm Bắc Phàm, chủ nhân của Lâm phủ, các ngươi phải gọi là Lâm đại nhân hoặc tế tửu đại nhân!”
Tiểu Thúy bất mãn nói.
“Ngươi ngươi ngươi… ngươi chính là tế tửu đại nhân?”
Ba người kia há hốc miệng.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Ôi chao!”
Chân ba người kia đã mềm nhũn.
Chẳng ngờ vị tiểu ca mới gặp kia lại là tế tửu đại nhân mà bọn họ cực lực tìm kiếm!
Nếu biết trước thì bọn họ đã tỏ ra cung kính hơn rồi! Lại còn gọi người ta là “tiểu ca” nữa, đúng là bất lịch sự!
Nhất là Lý Ngọc Lang, hắn ta đã nhét bạc cho tế tửu đại nhân, đúng là một hành động bất kính!
Gương mặt hắn ta đầy vẻ xấu hổ, đến cả cái chết hắn ta cũng đã chuẩn bị xong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận