Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 317: Đem quà tới Lâm phủ

"Bệ hạ, Lâm tế tửu tuổi trẻ tài cao, trí dũng song toàn, là người phù hợp nhất để thực hiện nhiệm vụ này! Cho nên bệ hạ cứ giao việc này cho Lâm tế tửu làm đi! Thần tướng tin rằng, nhất định Lâm tế tửu sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này!"
"Phải đấy, bệ hạ! Trước giờ Lâm tế tửu luôn nhanh trí, đã nhiều lần hoàn thành tốt nhiệm vụ, có lẽ chuyện lần này cũng không thể làm khó hắn đâu! Giao việc này cho Lâm tế tửu làm, vi thần rất yên tâm!"
"Bệ hạ, cứ giao việc này cho Lâm tế tửu đi!"
"Thần đồng ý!"
"Thần cũng đồng ý!"
Các quan đều đồng ý, không phải là vì bọn họ có lòng tốt, mà là bọn họ muốn Lâm Bắc Phàm phải chết!
Chuyện nguy hiểm thế này, mà ngươi cũng đòi đi tham gia cuộc vui, ngươi không chết thì ai chết đây hả? Cho nên bọn họ mới dễ dàng đồng ý với hắn!
Nhưng, nữ đế lại không muốn như vậy...
Tên này có thể bỏ trốn bất cứ lúc nào, chạy đến nơi xa xôi như dãy núi Thanh Long, lỡ hắn không quay về nữa thì biết làm sao bây giờ?
Hơn nữa, ở Võ Tây còn có một vị công chúa thích quyến rũ hắn nữa chứ!
Cô gái ấy da trắng, xinh đẹp lại còn giàu có, lỡ hắn không cưỡng lại nổi sự mê hoặc thì phải làm sao đây?
Cho nên, tuyệt đối không được thả cho hắn chạy mất!
Vì vậy, nữ đế đau lòng nói: "Ái khanh, nơi đó nguy hiểm quá! Một người đọc sách như người, một mình chạy tới đó làm gì cơ chứ, vẫn nên ở lại kinh thành thì hơn! Lý ái khanh, hay là ngươi đi nhé?"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang: "..."
Hắn ta có chút không kiềm chế nổi nữa! Trong đầu âm thầm chửi rủa!
Bệ hạ, cho dù ngươi thiên vị, thì cũng không được thiên vị đến mức này chứ! Lâm Bắc Phàm tới đó sẽ gặp nguy hiểm, còn ta đến thì không gặp nguy hiểm chắc?
"Khụ khụ... Bệ hạ, vi thần cũng là người đọc sách tay trói gà không chặt mà, những chuyện này vi thần cũng không am hiểu gì đâu! Thần cảm thấy, nên phái người có chuyên môn đi làm thì hơn!"
Lý Khai Quang lùi lại phía sau một bước.
Nữ đế cũng không muốn làm khó người khác, nàng âm thầm nghĩ tới từng bộ ngành liên quan đến vũ lực. Cấm Quân hoàng cung, Đông Xưởng, Tây Xưởng, Cẩm Y Vệ, Lục Phiến Môn...
Cấm Quân hoàng cung chuyên bảo vệ hoàng cung, giờ phái bọn họ ra ngoài tìm kho báu sẽ khiến những người khác khó chịu.
Đông Xưởng và Tây Xưởng là cánh tay đắc lực của nàng, không thể dùng bừa.
Cẩm Y Vệ dùng để giám sát các quan, cũng không thể dùng bừa được.
Hơn nữa, kho báu bí mật của Tà Nguyệt này lại là giả, thực tế không cần phải phái người của nàng đi thật, chỉ cần giả vờ mà thôi.
Thế thì cũng chỉ còn lại...
"Chuyện này giao cho Lục Phiến Môn xử lý đi!"
"Vâng, bệ hạ!"
Quách đầu mục bước ra lĩnh chỉ.
Nữ đế suy nghĩ một lát rồi nói: "Quách ái khanh, đây là việc lớn, không được sai sót gì đâu đấy! Ngươi có chỗ nào không hiểu, thì có thể đến hỏi Lâm ái khanh xem sao! Trước giờ hắn túc trí đa mưu, giỏi bày mưu tính kế, hắn có thể hỗ trợ ngươi!"
"Vâng, hệ hạ!"
Quách đầu mục lớn giọng mà đáp. Vậy là, việc này được định đoạt như thế!
Được bệ hạ ủy thác trách nhiệm nặng nề, tổng đầu mục của Lục Phiến Môn rất coi trọng chuyện này, hắn ta vừa quay về liền chuẩn bị ngay.
"Từ Tiên, khinh công của ngươi giỏi, có thể đi lại không hình không bóng ở vùng núi rừng nông thôn, ngươi sẽ tham gia sự việc lần này!"
"Vâng, đại nhân!"
Một người lớn giọng đáp.
"Vô Tình, ngươi đã xử lý nhiều loại việc giống vậy, có kinh nghiệm dày dặn, giao cho ngươi phụ trách dẫn dắt đội quân!"
"Vâng, đại nhân!"
Một người trông rất chín chắn, thận trọng đáp.
"Cả Đại Ngưu nữa! Ngươi am hiểu cách tìm kiếm tung tích của kẻ khác nhất, cho nên nhiệm vụ lần này ngươi cũng phải tham gia."
"Vâng, đại nhân!"
Đại Ngưu vô cùng mừng rỡ.
Sau khi bố trí hết một lượt, mặc dù đã phái đi gần một nửa số cao thủ, nhưng Quách đầu mục vẫn cảm thấy chưa ổn, áp lực chồng chất như núi.
Dù sao thì đây cũng là kho báu của Tà Nguyệt đấy, ai nấy đều khao khát có được nó.
Để cướp được kho báu giá trị ngang ngửa cả đất nước này, không biết các thế lực ở khắp mọi nơi đã phái đi biết bao nhiêu người, nhất định là có không ít cao thủ.
Ngoài việc phải đối phó với người của các phe cánh bên ngoài ra, bọn họ còn phải đối phó với hàng trăm vạn binh lính dũng mãnh của Võ Tây vương. Chút người này của hắn ta, thật sự chẳng đáng kể.
Lỡ không thể hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ phụ lòng hoàng ân! Việc này nhất định không được coi nhẹ!
Hắn ta đứng ngồi không yên, đi tới đi lui, đến cái đầu cũng ngốc luôn rồi, phải tìm ai đó đến tham mưu một chút mới được.
Đúng lúc đó, có bóng dáng một chàng trai trẻ xuất hiện trong đầu hắn ta. Tế tửu của Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm.
Đây là một chàng trai túc trí đa mưu, giảo hoạt như cáo, kể từ khi hắn vào triều làm quan tới nay, không biết hắn đã vì Đại Võ mà giải quyết biết bao nhiêu chuyện phiền phức, một mình hắn phải đối mặt với văn võ bá quan mà cũng không hề bị áp đảo, có xưng là Gia Cát đương thời cũng không hề quá đáng.
Có hắn tham mưu giúp, Quách đầu mục cảm thấy khá yên tâm. Hơn nữa, bệ hạ cũng đề nghị hắn ta hãy tới tìm Lâm Bắc Phàm.
Vậy là buổi tối, hắn ta đem chút quà tới Lâm phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận