Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 348: Kiên quyết nhận thua

Nữ đế lắng nghe tiếng hát đồng nhất vang vọng khắp sân, trong lòng vô cùng kích động, cảm động đến mức nước mắt vui mừng chực trào ra.
Đại Võ của bọn họ, đã bao giờ được phấn chấn động lòng người như vậy? Đã bao giờ chung sức đồng lòng như vậy?
Nếu có thể làm quân thần đồng lòng, quân dân đồng lòng, thần dân đồng lòng, trên dưới một lòng, thì làm sao mà Đại Võ bọn họ không thịnh cho được nào?
Đại Võ của bọn họ, làm sao có thể suy yếu được đây?
Ánh mắt của nữ đế, không khỏi cảm thấy chàng trai đang hát vang giữa sân thi đấu thật hợp mắt. Chính hắn, đã mang đến hy vọng cho Đại Võ!
Chúng ta, sẽ có hy vọng thôi!
Hát xong một lượt, Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục hát.
Vì giai điệu đơn giản, lời bài hát lại dễ thuộc, nên sau khi hát một lần mọi người đều nhớ cả.
Biết hát rồi, mọi người trực tiếp hô hào theo Lâm Bắc Phàm, lần sau lại càng đông hơn người trước, át đi cả tiếng hát của hắn, khiến Lâm Bắc Phàm bỗng nhiên cảm thấy như thể hắn đang mở một buổi nhạc hội, chỉ là bọn họ không trả tiền cho hắn mà thôi.
Cùng lúc đó, phía người đại diện của Đại Viêm bị tiếng ca bao trùm, như thể đang ngồi trên bàn chông, cổ họng như nghẹn lại, sau lưng như bị gai đâm..."
Bọn họ cũng rất muốn hát theo, trong lòng bọn họ cũng dâng trào khí phách, muốn giải tỏa ra bên ngoài!
Nhưng bây giờ mà hát theo thì có thích hợp hay không đây? Dù sao thì đây cũng là bài hát của đối thủ mà!
Nếu bọn họ hát theo, thì chẳng phải sẽ làm cho thanh thế của đối phương càng vang dội hơn hay sao? Cho nên, đành phải cố gắng kiềm chế.
Nhưng thần khúc thì vẫn là thần khúc, cuối cùng cũng có người không nhịn nổi nữa: "Giang sơn cười, mưa bụi xa xăm..."
Tam hoàng tử quay đầu sang bên trái, vẻ mặt hầm hầm, quát: "Đừng hát nữa, câm miệng cho bản cung."
"Nhưng mà, lão thần không kiềm chế nổi..."
"Phải kiềm chế cho bản cung, muốn hát thì để về rồi hãy hát!"
"Vâng, điện hạ!"
Lúc này, ở phía bên phải của tam hoàng tử, lại vang lên tiếng hát rõ ràng: "Gió mát mỉm cười, cuối cùng chuốc lấy cô đơn..."
Tam hoàng tử đen mặt quay đầu lại: "Câm miệng cho bản cung!"
"Nhưng mà điện hạ, ta..."
"Còn nói nhảm câu nào nữa, nghiêm trị không tha!"
"Vâng, điện hạ!"
Đúng lúc đó, những người ở phía sau tam hoàng tử: "La la la..." Tam hoàng tử Viêm Tinh Hà: "Trời ạ!"
Bài hát này, có độc!
Thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tàn, bài hát hay cuối cùng cũng kết thúc, mọi người vẫn chưa thôi tiếc nuối.
Nếu không phải còn phải thi đấu, thì tất cả mọi người đều muốn chạy ra bên ngoài mà gào lên mấy lần.
Nữ đế vỗ tay mà cười lớn: "Một khúc nhạc hay! Một lời ca hay! Khúc nhạc hay kết hợp với ca từ ý nghĩa, tốt lắm! Hay cả trẫm nghe xong, cũng không nhịn nổi mà hát vang! Lâm ái khanh, bài hát này của ngươi, chắc chắn sẽ trở thành bài hát kinh điển, lưu danh mấy đời!"
"Cảm ơn bệ hạ đã tán thưởng!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
"Ái khanh, nếu ngươi đã có cầm nghệ như thế, sao lại không nói sớm?"
Trong giọng nói của nữ đế có vài phần oán giận.
Nếu ngươi sớm thể hiện cầm nghệ này ra, thì mọi người đã chẳng phải lo lắng rồi.
"Bệ hạ, thần không nói, sở dĩ là vì thần cảm thấy, chút cầm nghệ này thật chẳng đáng được nhắc đến!"
"Cầm nghệ như thế, mà vẫn không đáng được nhắc tới sao?"
Mọi người bối rối.
Lâm Bắc Phàm nói một cách khiêm tốn: "Đúng vậy, đàn có hay, thì cũng chỉ là trò nhỏ nhoi mà thôi, chắng có tác dụng gì với dân với nước, cho nên vi thần cũng không để ý luyện tập cầm nghệ cho lắm! Nếu không phải hôm nay phải so tài, thần cũng quên mất mình còn có chút tài nghệ này ấy chứ! So với các tài năng khác của thần, thật sự chẳng đáng nhắc tới!"
Mọi người im lặng không nói gì, ngươi đang khiêm tốn đấy à? Rõ ràng là đang dùng cách khác để khoe khoang thì có!
Nhưng suy nghĩ một cách kỹ càng thì lại nhận ra rằng hắn nói rất đúng!
Hắn là siêu cấp đại tài tử đỗ đầu tam nguyên, thuận miệng đọc một câu cũng có thể biến thành một bài thơ lưu danh thiên cổ, thuận tay viết cũng biến thành một lời lưu danh thiên cổ!
Hơn nữa còn có thể được ăn sung mặc sướng, xoay chuyển càn khôn, từng bước thăng tiến trên chốn quan trường!
Cũng chưa từng thấy hắn đánh đàn bao giờ!
Người có tài, luôn tự do phóng khoáng như vậy!
Lúc này, ánh mắt của nữ đế nhìn về phía Đinh Thiếu Kiệt, cười nói: "Đinh thám hoa, ngươi cảm thấy, ván này ai thua, ai thắng vậy?"
Đinh Thiếu Kiệt chắp tay, khóe miệng cay đắng: "Tất nhiên là... Lâm tế tửu thắng rồi!"
Mặc dù hắn ta rất không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đang ở trước mắt, tất cả mọi người cũng đã nghe thấy nhìn thấy, cầm nghệ của người ta hoàn toàn không hề thua kém hắn ta, thậm chí còn giỏi giang hơn hắn ta vài phần.
Hơn nữa, người ta biểu diễn một khúc nhạc tự sáng tác, mà lại kinh điển đến như thế, có điểm cộng không nhỏ.
Cho nên, Lâm Bắc Phàm đã thắng rồi!
"Được!"
Nữ đế gật đầu với vẻ hài lòng: "Tam hoàng tử Đại Viêm, Đinh thám hoa đã chịu thua rồi, ngươi phái người khác ra so tài đi!"
Tam hoàng tử Viêm Tinh Hà đứng dậy, khóe miệng cũng rất cay đắng: "Bệ hạ Đại Võ, không cần đâu, ván này Đại Viêm bọn ta nhận thua!"
Đinh Thiếu Kiệt đã là người đàn giỏi nhất trong đám bọn họ rồi. Đến cả hắn ta mà còn thua, thì những kẻ khác ra trận có ích lợi gì đâu cơ chứ?
Hơn nữa, muốn vượt qua Lâm Bắc Phàm, ngoài việc phải có cầm nghệ đỉnh cao như hắn ra, thì nhất định phải đàn được một khúc nhạc không thua kém gì khúc nhạc kinh điển tự sáng tác[Thương Hải Nhất Thanh Tiếu], nếu không thì vẫn phải nhận thua mà thôi!
Một khúc nhạc kinh điển đâu thể dễ dàng sáng tác như vậy được cơ chứ?
Cho nên, thế thua đã định, hà tất phải tiếp tục tự rước lấy nhục? Nghĩ vậy, trong lòng hắn ta hơi khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận