Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 351: Ngươi thua

“Điện hạ bớt giận, có lẽ hành động này của Lâm tế tửu là để quấy nhiễu Đường trạng nguyên! Phải biết rằng bình thường người ta đã không thể đánh thắng Đường trạng nguyên rồi, thế nên Lâm tế tửu mới ra chiêu này, chúng ta không thể mắc lừa hắn!”
“Nói phải đấy! Cơ mà hắn hơi bị coi thường định lực của Đường Dung rồi, bản cung thấy kiểu gì thì Lâm Bắc Phàm cũng thua!”
“Điện hạ nói chí phải!”
Tuy nhiên cùng lúc ấy, bàn cờ càng lúc càng “chật chội”, quân cờ xuất hiện càng lúc càng nhiều, độ khó cũng càng lúc càng tăng lên!
Trán Đường Dung đổ đầy mồ hôi.
Hắn ta nâng cờ trong do dự, mỗi một nước đi đều phải suy trước tính sau, cực kì khó khăn.
Ván cờ này là một trong những ván cờ khó nhất trong lịch sử chơi cờ của hắn ta, hắn ta cảm giác như đã gặp được kì phùng địch thủ của mình!
Hắn ta khó khăn như vậy mà trông Lâm Bắc Phàm chẳng thay đổi gì? Đường Dung không nhịn được mà ngẩng đầu, hắn ta lập tức kinh ngạc.
Bởi lẽ hắn ta nhận ra, Lâm Bắc Phàm hoàn toàn không để tâm đến ván cờ này.
Chỉ thấy một tay hắn đang cầm một cuốn tiểu thuyết và tập trung đọc. Một tay khác không cầm cờ mà lại bưng tách trà, chậm rãi thưởng thức.
Trông hắn thư thái biết bao, ngày thường hắn cũng ung dung như vậy.
Khoảnh khắc ấy, Đường Dung cảm giác hắn ta như muốn nổ tung!
Tại sao hắn ta đánh cờ khó khăn như thế mà trông Lâm Bắc Phàm lại thong thả đến vậy, hắn còn chẳng xem ván cờ này là gì?
Ánh mắt Đường Dung trở nên u ám.
Lâm Bắc Phàm khựng người, hắn phát hiện Đường trạng nguyên đang nhìn chằm chằm mình, bèn hỏi: “Ngươi đánh xong rồi hả? Ngươi đánh xong thì đến lượt ta!”
Đường Dung lập tức xua tay: “Vẫn chưa… ngươi đợi một lúc nữa!”
Lâm Bắc Phàm chau mày, hắn mất hứng bảo: “Thế thì ngươi nhanh lên, đừng có ảnh hưởng ta đọc sách!”
Đường trạng nguyên: “Đậu má!”
Hắn ta cúi đầu, tiếp tục suy nghĩ về ván cờ.
Mà lúc ấy, chuyện đấu cờ đã được lan truyền ra bên ngoài, mọi người ai cũng bàn luận về chuyện này.
“Ván cờ này khốc liệt quá, khó mà giải được!”
“Cờ đen ổn định lắm, như một đại quân vậy, thế cờ cực kì mạnh, cảm giác như được đánh bởi một vị đại sư vậy!”
“Cờ trắng cũng mạnh! Nhìn thì như không có phương pháp gì song mỗi một nước cờ đều tỉ mỉ và tuyệt diệu! Còn có rất nhiều cách đánh hay khiến người ta như được mở mang tầm mắt!”
“Chỉ là ta vẫn thắc mắc, sao cờ trắng lại đánh nhanh như vậy?”
Mọi người cũng rất tò mò.
Theo lí mà nói thì kiểu cờ như thế này rất tốn sức suy nghĩ, tính một bước thì phải nghĩ đến cả chục bước tiếp theo, tốc độ đánh phải chậm mới phải.
Song đã đánh được một nửa rồi mà người này vẫn không giảm tốc độ, đúng là khiến người ta khó hiểu.
Bất giác trận đấu đã đi đến nửa cuối, Đường Dung càng lúc càng rơi vào thế khó, trán hắn ta toát đầy mồ hôi, sau lưng cũng ướt đẫm, trông nhếch nhác vô cùng.
Lâm Bắc Phàm thì vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí hắn còn đổi sang đọc một cuốn sách khác.
Giữa hai ngươi hình thành nên một khoảng cách rất rõ ràng, mọi người bên Đại Võ cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Bệ hạ, mặc dù lão nô không hiểu về cờ nhưng trông dáng vẻ của Lâm tế tửu thì khả năng thắng là rất lớn!”
Lão thái giám nhỏ giọng cười.
Nữ đế gật đầu, nàng mỉm cười: Khả năng ái khanh thắng lớn thật! Ván cờ này chẳng khác gì một trận chiến, càng trầm lại càng bình tĩnh, càng có thể phát huy một cách bình thường, khả năng thắng cũng sẽ lớn hơn! Mặc dù Lâm ái khanh không để tâm, thậm chí còn hay đánh bừa nhưng những khi quan trọng, hắn cũng sẽ không khiến người ta thất vọng!”
Còn bên Đại Viêm thì bắt đầu trở nên trầm ngâm.
“Trạng thái hiện giờ của Đường Dung không được tốt cho lắm!”
Đinh Thiếu Kiệt nghiêm mặt lại, hắn ta nói: “Ngươi nhìn Đường Dung kìa, rõ ràng là đang vắt não suy nghĩ, trạng thái này không được kéo dài lâu! Bằng không nếu hắn ta không kiên trì được thì chắc chắn sẽ thua!”
“Đúng vậy, ai mà ngờ được tài chơi cờ của Lâm Bắc Phàm lại siêu như vậy, hắn gây áp lực cho chúng ta quá!”
“Hiện giờ chúng ta phải làm sao đây, chúng ta cũng không thể gây rối hắn!”
“Chẳng lẽ chúng ta phải thua ván này ư?”
“Mọi người đừng sốt ruột, đừng tự mình khiến mình rối loạn!”
Tam hoàng tử trầm ngâm nói.
Mặc dù trong lòng hắn ta có một dự cảm càng lúc càng mãnh liệt, song thân làm trụ cột của đoàn đội, hắn ta tuyệt đối không thể mất bình tĩnh.
Lúc này, cát trong đồng hồ cát đã chảy hết.
“Đường trạng nguyên, tới giờ rồi, mời trạng nguyên đánh!”
Trọng tài lập tức nhắc nhở.
“Được được! Đánh ngay đây…”
Đường Dung luống cuống nói.
“Đường trạng nguyên, mời trạng nguyên hạ cờ, bằng không bản quan chỉ đành làm theo quy tắc và cho trạng nguyên thua trận thôi!”
Trọng tài lại nhắc nhở.
“Một chút nữa thôi! Một chút nữa thôi là được…”
“Đường trạng nguyên!”
“Ôi chao!”
Đường Dung nghiến răng, cuối cùng hạ quân cờ màu đen trong tay xuống. Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Đường trạng nguyên, ngươi thua rồi!”
“Hừ! Sao ta có thể thua cho được?”
Đường Dung hừ một tiếng, hắn ta cho rằng đây chính là chiến thuật đánh vào tâm lí của đối phương nên hắn ta chẳng để vào mắt.
“Thế thì ngươi cứ nhìn đi!”
Lâm Bắc Phàm hạ quân cờ màu trắng xuống.
Cứ thế sau vài lượt nữa, Lâm Bắc Phàm đã ăn hết sạch một phần quân cờ của đối phương. Rồi thêm hai lượt nữa, hắn tiếp tục ăn thêm một phần.
Tới lượt thứ ba, ăn thêm vài quân nữa.
Tiếp theo đó, về cơ bản đều là thời gian biểu diễn của Lâm Bắc Phàm, hắn đánh chiếm thành trì, càn quét tứ phương.
Cuối cùng, trên bàn cờ hầu như chỉ còn lại những quân cờ màu trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận