Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 358: Bản cung không tin

Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại xua tay và bảo: “Thôi vậy, chúng ta đừng nhắc đến những chuyện đau lòng này nữa!”
Tam hoàng tử và lão thần: “Chúng ta quay về chuyện chính đi, tiếp tục chuyện trận đấu giữa Đại Viêm và Đại Võ!”
Lâm Bắc Phàm nói rành mạch: “Trận đấu giữa Đại Võ và Đại Viêm liên quan đến danh tiếng và tương lai của bản quan! Các ngươi chỉ bỏ ra ba mươi vạn lượng đã muốn bản quan hy sinh danh tiếng và tương lai của mình, các ngươi thấy có được không? Hơn nữa ta có thiếu ba mươi vạn lượng của các ngươi sao?”
Tam hoàng tử và lão thần lại nhìn nhau.
Ba mươi vạn lượng thì đúng là ngươi không thiếu, nhưng chúng ta cũng không có nhiều tiền hơn để mà cho ngươi.
“Lâm tế tửu, bản cung thấy ngươi nên ngoan ngoãn nhận tiền đi, thành thật làm việc cho bản cung!”
Tam hoàng tử bực dọc nói: “Ngươi phải biết rằng ngươi là người của chúng ta! Nếu thân phận của ngươi bị lộ thì tiền đồ như gấm của ngươi, vinh hoa phú quý của ngươi sẽ tan thành mây khói! Trên dưới Đại Võ đều sẽ không tha cho ngươi!”
Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng, hắn cười nhạo: “Ngươi còn dám uy hiếp ta cơ đấy? Tam hoàng tử điện hạ, ngươi ngây thơ quá rồi, hiện giờ ngươi cứ ra ngoài và để lộ thân phận của ta đi, ngươi xem người ta tin ngươi hay là tin ta?”
“Ngươi đi mà nói những lời này với nữ đế bệ hạ, ngươi thấy bệ hạ sẽ tin một trung thần lập nhiều công lao như ta hay là một hoàng tử địch quốc ôm tâm tư xấu như ngươi?”
Tam hoàng tử không biết phải đáp trả thế nào.
Hắn ta nhìn sắc mặt đầy vẻ đắc ý của Lâm Bắc Phàm, trầm giọng nói: “Nhưng chúng ta có chứng cứ!”
“Chứng cứ gì?”
“Hồi đầu chúng ta đã bỏ một số tiền lớn để có được cách chế tạo thần khí khí cầu lớn và tàu đệm khí từ ngươi, đây chính là chứng cứ! Chỉ cần lấy nó so sánh với nét chữ của ngươi thì ngươi có trăm cái miệng cũng không cãi được!”
Tam hoàng tử nở nụ cười đắc ý.
Lâm Bắc Phàm phì cười, hắn phun cả rượu ra: “Ha ha…”
“Ngươi cười gì mà cười?”
Tam hoàng tử không vui.
“Ngươi lại đi lấy cách chế tạo để uy hiếp ta, đúng là quá buồn cười, cười chết ta mất!”
Lâm Bắc Phàm lại cười ha ha.
“Chẳng lẽ có gì không đúng à?”
“Tam hoàng tử điện hạ, ngươi tưởng ta làm những chuyện dễ rơi đầu như thế mà không nghĩ đến hậu quả ư? Ta đưa ngươi bức vẽ cách chế tạo, chữ trên đó hoàn toàn không giống! Ngươi lấy cái này để uy hiếp ta thì ngươi quá ngây thơ rồi! Ha ha…”
Tam hoàng tử bực mình vô cùng, sắc mặt hắn ta đen sì, trong lòng là lửa giận ngút ngàn. Nếu không phải đang ở đất của Đại Võ thì hắn đã cho người lôi cái tên bất kính này ra ngoài chém đầu rồi!
“Được rồi được rồi, mọi người đều cùng một phe, đừng ảnh hưởng đến hòa khí!”
Cuối cùng, lão thần đứng ra làm hòa: “Lâm tế tửu, mới nãy điện hạ tuổi trẻ bồng bột, nói vài lời hồ đồ, ngươi đừng để bụng! Lão phu tự phạt ba ly, ngươi đừng tính toán nhé!”
Nói đoạn, hắn ta uống liên tiếp ba ly, sắc mặt cũng thay đổi.
“Vẫn là Vương đại nhân biết chừng mực, mời!”
Lâm Bắc Phàm cũng đáp lễ bằng một ly rượu.
“Lâm tế tửu, lão phu đã suy nghĩ, ngươi nói một trăm vạn thì một trăm vạn! Ngày mai làm phiền tế tửu đại nhân rồi!”
Tam hoàng tử sốt ruột, hắn ta kéo lão thần tới một góc rồi nói nhỏ: “Vương đại nhân, chúng ta làm gì có nhiều tiền như thế?”
Lão thần cười khổ, nói: “Điện hạ, hiện giờ ta không cho hắn cũng không được! Mới nãy điện hạ bồng bột quá nên đã đắc tội Lâm Bắc Phàm, nhỡ đâu hắn thù dai, ngày mai đại sát tứ phương thì biết làm sao? Chúng ta sẽ thua thật đó!”
Tam hoàng tử do dự: “Nhưng chúng ta đâu có nhiều tiền như vậy…”
“Ta cứ tích cóp là được! Chỉ cần thắng trận này thì tốn chút tiền có hề gì?”
Tam hoàng tử suy nghĩ trong chốc lát rồi hạ quyết tâm, hắn ta gật đầu: “Vương đại nhân nói đúng!”
Thế là bọn họ quay trở lại, hứa sẽ trả một trăm vạn lượng.
Song Lâm Bắc Phàm vẫn không vui: “Một trăm vạn lượng là có thể đuổi ta đi hả? Có mà nằm mơ! Ban nãy các ngươi uy hiếp ta, ta rất không vui, phải thêm tiền!”
Tam hoàng tử và lão thần: “Đậu má!”
Đã đến nước này rồi mà vẫn còn muốn thêm tiền?
Ngươi tham lam quá rồi đấy?
Đúng là xem bói ra ma, quét nhà ra rác!
“Lâm tế tửu, ngươi đòi nhiều quá, bản cung không có nhiều tiền đến vậy!”
Sắc mặt tam hoàng tử đen sì.
“Ai mà tin chứ, ngươi đường đường là tam hoàng tử của hoàng triều Đại Viêm, lại được hoàng đế Đại Viêm yêu thương, được biết bao người ủng hộ mà trong tay ngươi không có tiền?”
Lâm Bắc Phàm không tin.
“Đại Viêm chúng ta có yêu cầu nghiêm khắc đối với hoàng thân quốc thích và bách quan văn võ trong triều, bổng lộc mỗi năm cố định, con số không hề lớn! Nếu phát hiện ra chuyện tham ô thì ắt phải chịu hình phạt!”
“Nhẹ thì tước chức quan, nặng thì rơi đầu, thậm chí còn tru di tam tộc!”
“Mặc dù bản cung là tam hoàng tử được phụ hoàng thương yêu, nhưng nếu bị phát hiện có liên quan đến những chuyện tham ô dù chỉ một chút, bản cung chắc chắn sẽ bị đưa tới Tông Nhân phủ chịu quản giáo!”
“Phụ hoàng công chính nghiêm minh, không một ai là ngoại lệ đâu!”
Tam hoàng tử bất lực nói: “Bởi thế nên bản cung mới không có nhiều ngân lượng!”
“Tam hoàng tử điện hạ, đến một trăm vạn lượng mà ngươi cũng không có thì cuộc đời này của ngươi quá thất bại rồi!”
Lâm Bắc Phàm chế giễu: “Như một vị công chúa mà ta quen biết ấy, vì để có được ta mà tình nguyện bỏ ra cả ngàn vạn lượng, thậm chí còn muốn bỏ ra cả chính mình! Nhưng ta không đồng ý! Còn ngươi có mỗi mấy trăm vạn lượng mà cũng không làm ta rung động đây này!”
“Vị công chúa nào lại giàu có như vậy? Bản cung không tin!”
Tam hoàng tử lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận