Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 392: Quy hoạch

Lâm Bắc Phàm lại gật đầu.
Bây giờ là thời đại kinh thế nông nghiệp cá thể, sức sản xuất cũng không phát triển, có thể ăn được cơm hay không cũng là một vấn đề.
Cho nên để được ăn no cơm, đại đa số người đều trải qua cuộc sống bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Thiếu vài người làm việc, sản lượng lương thực cũng sẽ giảm đi.
Sản lượng lương thực ít thì mọi người không thể ăn no cơm, ảnh hưởng đến các phương diện khác, thậm chí có thể làm lung lay nền móng nước nhà.
Cho nên triều đình sử dụng các loại chế độ chính sách khuyến khích bọn họ lao động, không để bọn họ ra ngoài làm loạn.
Trọng nông kìm thương chính là vì như thế.
“Tiếp theo, nói đến xây dựng công trình thủy lợi!”
Tính thảo luận của Vương đại nhân càng lúc càng đậm: “Xây dựng công trình thủy lợi, công trình đê điều… đối với chúng ta mà nói là chuyện khá tốt, cũng là phương pháp trực tiếp nhất, tương đương với chúng ta bỏ tiền mời dân chúng làm việc. Như vậy, công trình thủy lợi của chúng ta làm xong rồi cũng ích nước lợi dân! Dân chúng cũng có tiền, hiển nhiên cuộc sống cũng tốt hơn.”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Đây đúng là cách tốt nhất hiện nay!”
Cách này có hơi giống với đầu tư mang tính nhà nước ở thế hệ sau, dùng vốn đầu tư để kích thích kinh tế tăng trưởng, kết quả vô cùng rõ rệt.
“Cách hay thì hay, nhưng vấn đề lớn nhất là không có tiền!”
Vương đại nhân cười khổ: “Vốn đầu tư vào bất cứ công trình nào trong số này cũng vô cùng to lớn! Tiền bạc ở phủ nha chúng ta có hạn, phải để ứng phó với bất cứ tình huống nào! Nếu không có Hộ bộ hỗ trợ thì thật sự không có cách nào thúc đẩy công trình lớn như thế!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thật ra cũng không tính là khó! Chỉ cần Vương đại nhân ngươi cống hiến số tiền trong tay ngươi ra là được, chắc hẳn sẽ không thành vấn đề đâu!”
“Khụ khụ, phủ thừa đại nhân chê cười rồi, hạ quan nào có nhiều tiền như thế!”
Sau đó, hai người không nói đến chuyện này nữa.
Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện.
Lâm Bắc Phàm phát hiện ra tuy vị Vương đại nhân này rất tham nhưng quả thật là một nhân tài, hiểu nhiều về phương diện thương nghiệp và kinh tế hơn người khác, các phương diện khác cũng đều nói đâu ra đấy.
Vị Vương đại nhân này cũng kinh ngạc phát hiện ra vị phủ thừa đại nhân mới tới này tuy rất trẻ tuổi nhưng kiến thức thật sự uyên bác, có kiến giải độc đáo về phương diện kinh tế và thương nghiệp, thường chỉ dùng một hai câu đã có thể khiến hắn ta hiểu ra.
Chẳng trách lại có thể từng bước lên cao dần, người có bản lĩnh đi đến đâu cũng được ngưỡng mộ.
Sau khi trò chuyện một phen, Lâm Bắc Phàm phát hiện ra ở thời cổ đại, hoạt động nâng cao thu nhập cho dân chúng vô cùng hữu hạn.
Chủ yếu là do sức sản xuất lạc hậu quyết định.
Sức sản xuất lạc hậu, đến ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề, phần lớn người chỉ có thể bị vây trong ruộng đồng.
Để đảm bảo việc sản xuất và cung ứng lương thực, duy trì xã hội ổn định, quốc gia lại không thể không trọng nông kìm thương, kiềm chế thương nghiệp phát triển, giữ chặt phần lớn nông dân ở ngoài ruộng.
Thương nghiệp phát triển bị giới hạn hiển nhiên quan phủ sẽ không có tiền.
Sức sản xuất quyết định quan hệ sản xuất, cho nên mới tạo thành cục diện như ngày nay, từng bước bị hạn chế.
Cho nên muốn nâng cao trình độ kinh tế, tăng thu nhập cho dân chúng, mấu chốt nhất chính là nâng cao sức sản xuất.
Nhưng nâng cao sức sản xuất cũng không phải chuyện một sớm một chiều, ngay cả khi hắn mang mấy phát minh vượt thời đại ra cũng cần đến thời gian vài năm mới thấy được thành quả, quá chậm, hoa cúc cũng héo hết rồi.
Ví dụ như hắn lai tạo giống lúa nước phải đến năm sau mới có thể phát triển ra giống, qua vài năm mới có thể mở rộng ra toàn quốc.
Bây giờ thứ hắn cần là hiệu quả dựng sào thấy bóng.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm nghe thấy tiếng rao hàng thi nhau vang lên ở bên đường.
Hắn chỉ tay vào ven đường, cười bảo: “Vương đại nhân, ngươi nhìn các sạp hàng ở đây bày rải rác trông vô cùng loạn! Hơn nữa bởi vì bày không gọn gàng nên có rất nhiều chỗ bị lãng phí!”
“Nếu những sạp hàng này do quan phủ chúng ta thống nhất quy hoạch, mỗi người đều có thể bán hàng trong phạm vi của mình! Đường phố được quy hoạch gọn gàng, người làm ăn buôn bán cũng trở nên nhiều hơn, có thể nâng cao thu nhập cho dân chúng!”
“Ồ! Phủ thừa đại nhân nói cực đúng, trở về hạ quan sẽ cho người đi sắp xếp ngay!” Vương đại nhân vỗ đầu.
Quy hoạch toàn bộ các các con phố sầm uất trong kinh thành còn có một vài khu đất trống tạm thời chưa có cũng đưa vào quy hoạch nốt, sau đó phân loại thành phố ăn uống, phố vui chơi, phố mua bán! Chuyện này làm tốt rồi, bản quan đoán là…”
Lâm Bắc Phàm nghĩ ngợi, dưng ba ngón tay lên: “Chí ít cũng có thể tăng thêm ba nghìn cương vị, phúc đến ba nghìn gia đình!”
Vương đại nhân kinh ngạc thốt lên: “Có hiệu quả lớn như vậy sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận