Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 393: Không thể mở rộng

Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa lắc đầu: “Khả năng đâu chỉ có thể! Vì một khi chuyện này hình thành quy mô sẽ sinh ra hiệu ứng tập trung! Người thích ăn uống sẽ đến phố ăn uống! Người thích vui chơi sẽ đến phố vui chơi! Người muốn mua đồ sẽ đến phố mua bán, làm ăn sẽ chỉ càng ngày càng tốt lên! Buôn bán tốt rồi, hiển nhiên người làm cũng sẽ nhiều lên!”
“Giống như chợ đông và chợ tây vốn dĩ xây dựng xong đều không có người, nhưng khi người khác biết có thể mua được vật đẹp giá rẻ hai nơi này thì nó cũng đã trở nên náo nhiệt hơn!” Vương đại nhân cười bảo.
“Chính là như thế! Kinh tế vỉa hè liên quan đến dân sinh, Vương đại nhân đi làm trước đi, dù sao đối với quan phủ chúng ta mà nói cũng không phải chuyện khó khăn gì, làm không xong cũng không có thiệt hại, nhưng nếu như làm tốt vậy đó chính là chiến tích rất lớn!”
“Phủ thừa đại nhân nói đúng, hạ quan sẽ đi sắp xếp ngay!” Sau khi Vương đại nhân trở về đã lập tức bắt tay vào làm.
Toàn bộ các con phố ở kinh đô đều đã được quy hoạch lại, cuối cùng được phân loại và chia thành các con đường, các sạp hàng với kích cỡ ngang nhau được để dành cho dân chúng bày sạp ven đường buôn bán.
Nhất định phải dựa theo quy tắc buôn bán trong phạm vi của mình, đảm bảo sạp hàng sạch sẽ gọn gàng, không thể vượt giới hạn kinh doanh…
Không thu bất cứ chi phí nào cả, mỗi tháng rút thăm một lần rồi sắp xếp lại vị trí, sau khi có được sự đồng ý của Lâm Bắc Phàm mới thông báo phương án này ra toàn thành.
Dân chúng khắp kinh thành đều kinh ngạc.
Không ngờ chính sách đầu tiên sau khi Lâm Bắc Phàm vừa mới nhậm chức thi hành lại liên quan đến quầy hàng.
Lập trường thật quá gần với cuộc sống bình thường của người dân.
Hơn nữa thoạt nhìn có vẻ rất không tồi.
Tốn ba ngày mới quy hoạch xong xuôi.
Mọi người phát hiện ra sau khi quy hoạch xong, quả nhiên trông khác hẳn!
Trước đây đường phố loạn cào cào, còn bây giờ lại vô cùng gọn gàng, hoàn toàn không chiếm đường buôn bán, thoạt nhìn rộng rãi hơn, rất thoải mái!
Một khi sạch sẽ thoải mái, hứng thú đi dạo cũng cao lên.
Hơn nữa, quy hoạch sắp xếp vô cùng phù hợp với ý của đám đông.
Ví dụ, người muốn tìm món ăn trực tiếp tới phố ăn uống, ở đó toàn đồ ăn đồ uống, có thể ăn từ đầu đường đến cuối đường, khỏi cần giống như trước đây phải chạy đông chạy tây tìm đồ ăn.
Tiểu quận chúa chính là một ví dụ nổi trội trong đó, ăn dọc cả phố hết vài lần.
Mấy nơi khác cũng như thế.
Toàn bộ kinh tế vỉa hè đều đã được kích hoạt, người tiêu dùng càng ngày càng đông, người buôn bán cũng càng ngày càng nhiều lên!
Dòng người như thoi đưa, tràn ngập khi tức khỏi lửa!
Vương đại nhân mừng rỡ nói: “Phủ thừa đại nhân, tình hình này giống y như ngươi đã nói, đường phố trở nên gọn gàng, việc làm ăn của mọi người cũng trở nên tốt hơn, lợi nhuận của rất nhiều dân chúng đã tăng lên, hơn nữa còn không cần tốn tiền gì cả!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Quan điểm cầm quyền của bản quan vẫn luôn là: Tốn ít tiền nhất mà làm được nhiều việc nhất!”
“Phủ thừa đại nhân thật sự quá giỏi!” Vương đại nhân dựng ngón cái.
Lúc này, trong hoàng cung.
Vừa rồi nữ đế mới phê duyệt xong tấu chương, nàng duỗi thắt lưng một cái, lẩm bẩm: “Đã qua nửa tháng rồi, không biết Lâm ái khanh quản Đứa Thiên Phủ thành thế nào rồi!”
Nàng gửi gắm kỳ vọng cực cao vào Lâm Bắc Phàm cho nên mới cho hắn làm phủ thừa ở kinh thành.
Một người có năng lực hay không cứ để hắn quản lý một nơi là được.
Nếu nơi đó phát triển càng ngày càng tốt, cuộc sống của dân chúng càng ngày càng tốt hơn vậy chứng minh khả năng chấp chính của hắn xuất sắc.
Ngược lại thì chứng minh không ổn.
Tuy rằng mới qua nửa tháng, quan viên bình thường có khả năng vừa đi nhậm chức còn đang trong quá trình lam quen với công việc, nhưng nữ đế đã nóng lòng muốn biết Lâm Bắc Phàm đã làm ra chuyện gì.
Một bản tài liệu chi tiết được gửi tới trước mặt nữ đế.
Nàng đọc một cách nghiêm túc, phát hiện ra chuyện đầu tiên mà hắn làm khi đi nhậm chức lại là soát hết nhà của các quan viên nha nội khác, moi được bốn, năm trăm vạn lượng bạc.
Mí mắt của nữ đế nhảy lên: “Đúng là đánh chết không thay đổi!”
Một điểm này hoàn toàn không nằm ngoài dự liệu của nàng!
Nàng cho Lâm Bắc Phàm đến Đức Thiên Phủ là muốn mượn tay hắn thu phục đám tham ô quan lại này một lượt khiến bọn họ có cơ hội tham ô nhưng không có cơ hội hưởng thụ.
Nữ đế tiếp tục đọc, nhìn thấy cách độc đáo mà Lâm Bắc Phàm dùng để cải thiện bầu không khí ở Đức Thiên Phủ, không nhịn được mà vỗ án kêu hay: “Cách này tuyệt vời quá! Vừa trừng phạt được kẻ quyền quý vừa duy trì được lợi nhuận của dân chúng, còn không quên móc được một khoản từ trong này! Không hổ là ái khanh tốt của trẫm, nhanh như vậy đã làm ra thành tích rồi! Cách này vừa thi hành, không chỉ kinh thành mà toàn bộ môi trường tư pháp, môi trường xã hội của Đại Võ đều sẽ có được sự thay đổi to lớn! Ha ha!”
Nữ đế nghiêm túc đọc rồi lại lắc đầu với vẻ hơi tiếc nuối: “Đáng tiếc, cách này không dễ mở rộng!”
Lâm Bắc Phàm dám làm như thế và có thể làm như thế là vì hắn không sợ gì, cũng không sợ đắc tội với người, mà những quan phủ khác thì lại không có dũng khí đó, đã định trước không thể làm được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận