Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 396: Thánh chỉ

Quách đầu mục cười tít mắt: “Chắc chắn sẽ chọn làm minh chủ rồi, có cắn răng cũng phải làm!”
Lâm Bắc Phàm cũng cười: “Vậy thì đúng rồi đó! Giả dụ não bọn họ có úng nước thì mình vẫn còn Võ Đang mà? Chúng ta cho Thiếu Lâm Tự tan rã, để xem liệu Võ Đang có dám từ chối hay không?”
“Đa tạ Lâm đại nhân đã chỉ điểm, lão phu biết phải làm thế nào rồi!”
Thế là buổi triều sớm ngày hôm sau, Quách đầu mục đã bẩm báo chuyện võ lâm đại hội được tổ chức cho nữ đế nghe…
Nữ đế tức giận nói: “Quách ái khanh, trẫm bảo ngươi thống lĩnh Lục Phiến Môn, quản lí giang hồ! Kết quả ngươi lại để Thiên Môn phát triển dưới ngay mí mắt của mình, hiện giờ còn có thể uy hiếp đến triều đình, ngươi đáng tội gì hả?”
Quách đầu mục lập tức cúi đầu: “Bệ hạ bớt giận, đúng thật là vi thần đã thất trách khiến Thiên Môn được đà phát triển, vi thần có tội! Cơ mà vi thần có một cách có thể kìm hãm sự phát triển của Thiên Môn!”
“Nói!” Nữ đế quát.
“Vâng thưa bệ hạ!”
Quách đầu mục lập tức nói lại cách mà Lâm Bắc Phàm đề ra.
Sắc mặt nữ đế dịu hơn, nàng nói: “Đây cũng là một cách hay! Nhưng trẫm không tin ngươi sẽ nghĩ ra một cách như vậy! Nếu ngươi có năng lực thì đã không làm chức quan tam phẩm đến tận giờ rồi!”
“Khởi bẩm bệ hạ, cách này là do phủ thừa Đức Thiên Phủ, tế tửu Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm nói cho vi thần ạ!”
Quách đầu mục đáp.
Nữ đế lạnh lùng cười, đoạn bảo: “Trẫm biết ngay là hắn mà! Chỉ hắn mới nghĩ ra được cái cách âm hiểm như vậy!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Lâm Bắc Phàm chớp mắt, rốt cuộc là nữ đế đang khen hắn hay mắng hắn vậy?
Nữ đế trầm ngâm trong chốc lát, đoạn bảo: “Cách này không tồi! Mặc dù Thiếu Lâm Tự cũng có dã tâm song dã tâm của họ không đủ để tạo thành uy hiếp cho triều đình, thế nên phong họ làm minh chủ võ lâm, quản lý việc trong giang hồ cũng là thỏa đáng!”
“Thế nhưng bắt buộc phải canh chừng Thiên Môn cho trẫm!”
Ánh mắt nữ đế trở nên nghiêm khắc: “Ấy vậy mà bọn chúng dám lén lút phát triển những mười năm, tới giờ mới bị lộ ra. Nói bọn chúng không có dã tâm thì ai mà tin cho được! Quách ái khanh, về sau mà còn xảy ra chuyện như thế này nữa thì trẫm sẽ hỏi tội ngươi!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Quách đầu mục thở phào một hơi.
Theo như ý của bệ hạ thì chuyện hắn ta thất trách trước đó coi như êm đẹp.
Hiện giờ chuyện quan trọng nhất là phải canh chừng Thiên Môn, đề phòng bọn chúng lớn mạnh, uy hiếp đến sự thống trị của triều đình.
Nữ đế nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Quách ái khanh, về chuyện Thiên Môn nếu về sau gặp phải vấn đề gì không thể giải quyết thì ngươi cứ đến hỏi Lâm ái khanh, có lẽ hắn sẽ có cách!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Quách đầu mục đáp, khóe miệng hắn ta lộ ra một nụ cười.
Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Bệ hạ, bệ hạ xem trọng thần quá!”
Nữ đế cười híp cả mắt: “Lâm ái khanh, ngươi lại khiêm tốn rồi có phải không? Trẫm tin không cần rời khỏi kinh thành ngươi vẫn có thể trêu đùa Thiên Môn đến chết!”
Lâm Bắc Phàm lại càng thấy hoang mang hơn, nữ đế càng lúc càng xem trọng hắn, về sau hắn sẽ càng khó trộm lười hơn, chẳng phải sao?
Như vậy thì mệt lắm!
Hắn chỉ muốn làm một tham quan nho nhỏ mà thôi, không cần thiết phải sắp xếp nhiều nhiệm vụ cho hắn như vậy!
Quách đầu mục lĩnh chỉ xong thì lập tức tới Thiếu Lâm Tự.
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế viết: Giang hồ hỗn loạn, bách tính lầm than! Thiếu Lâm Tự vốn là môn phái hàng đầu trong võ lâm, nên gánh vác trọng trách! Trẫm phong trụ trì trong Thiếu Lâm Tự trở thành minh chủ võ lâm, thống lĩnh võ lâm, bảo vệ trật tự trong giang hồ! Khâm thử!”
“Tạ bệ hạ! Bần tăng lĩnh chỉ!”
Trụ trì Thiếu Lâm Tự tiến lên tiếp chỉ.
Quách đầu mục mỉm cười: “Huyền n đại sư, từ nay trở về sau chúng ta chính là người một nhà, phải thân thiết hơn nhé!”
Trụ trì Thiếu Lâm Tự cười khổ: “A di đà phật! Quách đầu mục, phải thân thiết là lẽ đương nhiên! Hi vọng khi đối đầu với Thiên Môn, Lục Phiến Môn đừng khoanh tay đứng nhìn là được!”
“Đương nhiên là không rồi, ha ha!”
Quách đầu mục cười vang.
Tiếp đó, hắn ta uống chút trà tại Thiếu Lâm Tự rồi mỉm cười rời đi.
Vẻ mặt trụ trì Thiếu Lâm Tự lập tức trở nên lo âu: “A di đà phật!”
Một lão hòa thượng đứng bên cạnh lấy làm lạ hỏi: “Sư huynh, tại sao ngươi lại tiếp thánh chỉ? Hành động này của triều đình rõ ràng là đang sai khiến chúng ta để đối phó với Thiên Môn người đông sức mạnh!”
“A di đà phật! Sư đệ, vậy là ngươi không biết rồi!”
Vẻ từ bi tràn đầy trên gương mặt của trụ trì: “Nếu như không tiếp thánh chỉ thì sẽ bị tội kháng chỉ bất kính! Tới khi ấy triều đình sẽ áp dụng mọi loại thủ đoạn lên chúng ta, chúng ta không chịu được đâu!”
“Sư huynh, chúng ta là môn phái hàng đầu trong võ lâm cơ mà, trong chùa có biết bao cao thủ, còn phải sợ triều đình ư?”
Lão hòa thượng vẫn không hiểu.
“A di đà phật! Sư đệ, ngươi suy nghĩ đơn giản quá rồi!”
Trụ trì lại bảo: “Mặc dù Thiếu Lâm Tự ta là một môn phái võ lâm song về bản chất vẫn là cửa nhà Phật, Phật là gốc rễ để chúng ta xây dựng môn phái, Phật số một, võ số hai! Sở dĩ chúng ta lưu truyền được cả ngàn năm là bởi có rất nhiều tín đồ chứ không phải bởi có nhiều cao thủ, do chúng ta thờ Phật, để Phật độ người nên mới được người trong thiên hạ coi trọng, được Phật Tổ bảo vệ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận