Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 399: Một người lại một người

Lâm Bắc Phàm đứng thẳng người, lắc đầu nguầy nguậy: “Ta bảo các ngươi chứ, chắc các ngươi là Cô Lang, Hồng Nương Tử và Ma Đồng của Thiên Môn chứ gì! Xa xôi ngàn dặm tới tìm đường chết, ta cũng chẳng biết phải nói các ngươi thế nào nữa!”
Trong lòng ba người Thiên Môn chua xót, nếu biết ngươi là Tông Sư ngay từ đầu thì ai dám tới? Bọn họ thấy mình ngu xuẩn cực kì!
Có thể giết nhiều người như vậy mà cứ phải chọn người khó nhất! Có phải bọn họ tạo nghiệt nhiều quá nên ông trời mới đùa giỡn không thôi với bọn họ?
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, nói: “Sau đây chúng ta sẽ chơi một trò chơi, ta hỏi các ngươi trả lời! Hi vọng các ngươi phối hợp.”
“Hừ! Chúng ta trả lời rồi ngươi có tha cho chúng ta không? Đừng có nằm mơ nữa!”
Cô Lang cười khẩy: “Rơi vào tay một người như ngươi, lão phu nhận thua, ra tay đi!”
Lâm Bắc Phàm giơ tay ấn lên đầu hắn ta.
Tiếp đó, có một ngọn lửa đang cháy rực xuất hiện trên tay hắn và nhanh chóng thiêu Cô Lang thành tro bụi, sau đó tro bụi rơi hết vào hố xí.
Hai người bên cạnh nhìn mà ngây ngốc: “Yêu pháp gì thế này?”
Lâm Bắc Phàm cúi đầu nhìn Ma Đồng chỉ cao đến eo hắn, sắc mặt lạnh lùng.
Ma Đồng thấy lòng mình rét lạnh, hắn ta nói một cách cứng ngắc: “Muốn chém muốn giết thì cứ việc, ta mà nhăn mày dù chỉ một chút thì không phải là nam nhân!”
Lâm Bắc Phàm giơ tay ấn lên đầu hắn ta.
Tiếp đó, có một luồng khí lạnh xuất hiện từ tay hắn. Dưới luồng khí lạnh này, Ma Đồng biến thành tảng băng.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm gõ nhẹ một cái, băng bèn biến thành nước và chảy vào hố xí.
Hồng Nương Tử cảm giác toàn thân nàng rét run.
Lúc nãy là lửa, giờ lại là băng, rốt cuộc người này là yêu quái phương nào? Quá đáng sợ!
Lâm Bắc Phàm nhìn về phía người cuối cùng.
Hồng Nương Tử run rẩy nói: “Đại tiên tha mạng, ngươi hỏi đi ta sẽ nói hết!”
Cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng mỉm cười: “Vậy là đúng rồi!”
Một lát sau, hắn đưa Hồng Nương Tư mặt mày như đã chết ra ngoài.
“Công tử, sao ngươi đi lâu vậy? Nếu không phải trông thấy ngươi đi ra thì ta còn định vào nhà xí tìm ngươi đó!” Quách Thiếu Soái nói.
“Không có gì, ta trông thấy ba con sâu ngu ngốc nên tiện tay đập chết, tốn chút xíu thời gian ấy mà!”
Lâm Bắc Phàm nhảy lên xe ngựa: “Chúng ta tiếp tục lên đường thôi!”
Tới buổi tối tĩnh lặng.
Thân ảnh Lâm Bắc Phàm ra khỏi kinh thành, tới một đình viện hoang phế.
Bên trong có mười mấy người đang đợi bọn Cô Lang ra lệnh. Song đáng tiếc thay, thủ lĩnh của bọn họ đã phải đi gặp Diêm Vương.
Lâm Bắc Phàm nhìn đám người kia bằng ánh mắt bình tĩnh: “Dám tới địa bàn của ta để gây sự, không biết sống chết là gì hả!”
Hắn phất tay một cái, kiếm khí bèn bay ra!
Tất cả người trong đình viện đều toi mạng!
Sau đó, Lâm Bắc Phàm cho nơi này một mồi lửa rồi rời đi. Người mà Thiên Môn phái đến cứ thế chết đi trong im lặng!
Còn Lâm Bắc Phàm thì vẫn như ngày thường, sáng lên triều, sau đó về Quốc Tử Giám và phủ nha xử lí công vụ, không có chuyện gì thì lại về nhà nghỉ ngơi, cuộc sống bình dị mà đầy đủ.
Người của Lục Phiến Môn phải điều động một lượng lớn người và ngựa để giải quyết chuyện bọn Thiên Môn tới kinh thành náo loạn, ngày đêm tuần tra.
Kết quả bọn họ có tìm thế nào cũng không tìm được, sầu đến mức bạc cả tóc. Lâm Bắc Phàm trông mà thầm vui vẻ.
Một người khác cũng phải phát sầu là Lãnh Nhược Thiện, môn chủ Thiên Môn.
Theo quy định thì đáng ra mỗi ngày người của hắn ta phải báo cáo tin tức về.
Thế nhưng đã ba ngày liên tiếp hắn ta chẳng nhận được thông tin nào cả.
Đã thế bên kinh thành cũng chẳng thấy xảy ra chuyện gì, yên bình vô cùng. Điều này khiến hắn ta có một dự cảm không lành.
Phải biết rằng lần này hắn ta toàn cử những người tài giỏi, ba người Tiên Thiên dẫn theo mười mấy cường giả Hậu Thiên.
Với sức mạnh như vậy, dù có là đội quân vạn người thì cũng có thể bị tiêu diệt. Dẫu có gặp nguy hiểm thì ba người Tiên Thiên vẫn có thể trốn thoát được hai người.
Song đến giờ hắn ta không thấy có động tĩnh gì cả, e là lành ít dữ nhiều! Lãnh Ngược Thiện bèn gọi một người tới.
“Phá Quân, mấy người Cô Lang tới kinh thành đã ba ngày nay không thấy tin tức gì rồi, bản tọa sợ là có chuyện chẳng lành! Ngươi lén tới kinh thành tìm hiểu tình hình xem sao đi!”
“Vâng thưa môn chủ!”
Phá Quân đáp.
“Nhất định phải cẩn thận, làm việc âm thầm thôi đừng có gióng trống khua chiêng, hiểu chưa?”
Lãnh Nhược Thiện dặn dò.
“Vâng thưa môn chủ!” Phá Quân đáp rồi lui xuống.
Sau đó lại có một người âm thầm tới kinh thành điều tra.
Dựa theo thư tín của mình, rất nhanh sau đó hắn ta đã tìm được đình viện hoang phế kia.
Trông thấy đình viện hoang tàn đổ nát, ngói gạch bị thiêu rụi, sắc mặt Phá Quân sầm lại: “Xem ra đúng là lành ít dữ nhiều rồi! Hi vọng mấy người Cô Lang không sao, bằng không Thiên Môn ta sẽ tổn thất lớn mất!”
Hắn ta đoán kẻ phía sau chuyện này có thể là người của triều đình.
Bởi lẽ tại kinh thành chỉ có triều đình là có thực lực. Thế là hắn ta lại lẻn vào kinh thành.
Trông thấy kinh thành ngựa xe như nước, hắn ta thầm nhủ: “Trong thư Cô Lang có nói hắn ta chuẩn bị đi giết phủ thừa kinh thành trước sau đó sẽ giết người trong Đức Thiên Phủ, làm vậy để náo loạn kinh thành! E là lúc hành động xảy ra gì đó rồi! Hay là bắt phủ thừa tới hỏi, biết đâu lại biết được gì đó!”
Hắn ta rất cẩn thận bám theo Lâm Bắc Phàm.
Mãi đến lúc Lâm Bắc Phàm và những người khác đi uống rượu, một mình hắn vào nhà xí thì hắn ta mới xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận