Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 450: Hạ quan sẽ không khiến các ngươi thất vọng đâu

Giấy và bút mực lập tức được bày ra!
Nữ đế cầm bút lông lên, viết xuống ba chữ rồng bay phượng múa Dân Tâm Thành!
Không cần phải nói nhiều, treo ba chữ này trên thành.
"Lâm ái khanh đâu?" Nữ đế lại hỏi.
"Có thần!" Lâm Bắc Phàm đang đứng ở đó liền bước ra.
"Dân Tâm Thành đã được xây dựng xong, đã đến lúc nên luận công ban thưởng rồi!"
Nữ đế bật cười thành tiếng, nói với vẻ rất tán thưởng: "Ái khanh, kể từ khi ngươi nhậm chức phủ thừa kinh thành tới nay, an ninh trật tự được đảm bảo, người dân được ăn no mặc ấm! Sau đó, ngươi còn liều mình tới Giang Nam để cứu giúp nạn dân ở Giang Nam, lập nên công lớn! Ngươi phát minh ra xi măng, là thần khí trong lĩnh vực xây dựng, giải quyết được vấn đề nhà ở và ăn uống cho các nạn dân, còn thu về được rất nhiều tiền và vật tư cho triều đình! Hiện giờ, mới chỉ dùng chưa tới ba tháng mà đã xây dựng xong Dân Tâm Thành có sức chứa lên tới hàng triệu người như một kỳ tích..."
"Lâm ái khanh, luận năng lực, công lao, hay danh tiếng, ngươi đều có bước tiến mới! Cho nên, kể từ hôm nay trở đi..." Nữ đế lớn tiếng mà nói: "Thăng một cấp quan, trở thành quan viên chính tam phẩm của triều đình, chính thức đảm nhiệm chức vụ phủ doãn kinh thành, tổng quản tất cả mọi công việc trong kinh thành và Dân Tâm Thành, đồng thời đảm nhiệm chức vụ tế tửu của Quốc Tử Giám!"
"Tạ bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm cao giọng mà nói.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía hàng trăm hàng vạn nạn dân!
Các nạn dân nhìn bóng người gầy yếu của viên quan đã cứu vớt bọn họ từ vực sâu thăm thẳm lên, tâm trạng rất kích động, ánh mắt tràn ngập sự sùng bái, đồng thanh mà nói: "Thảo dân bái kiến phủ doãn đại nhân!"
Giọng nói vang vọng, chấn động trời đất!
Lâm Bắc Phàm mỉm cười nắm lấy tay mọi người: "Các vị hương thân phụ lão, không cần phải đa lễ! Kể từ hôm nay trở đi, bản quan sẽ chính thức tiếp quản tất cả mọi chuyện ở kinh thành và Dân Tâm Thành, mong rằng các vị hương thân sẽ giúp đỡ công việc của ta nhiều hơn!"
"Phủ doãn đại nhân, nhất định bọn ta sẽ ủng hộ ngươi!"
"Ngươi bảo bọn ta làm gì, bọn ta sẽ làm theo như thế!"
"Ngươi có bảo ta đi tìm cái chết, ta cũng cam tâm tình nguyện!"
Đây mới thật sự là mục đích chung!
Lâm Bắc Phàm quay đầu lại nhìn, mỉm cười nhìn thẳng vào văn võ bá quan!
Mặc dù hắn chỉ là một viên quan chính tam phẩm của triều đình, trên triều đình cấp bậc của hắn không cao cũng chẳng thấp, nhưng cũng là phủ doãn của kinh thành!
Mấy triệu nhân khẩu trong kinh thành, hơn một triệu nhân khẩu trong Dân Tâm Thành, đều phải nghe lệnh của hắn! Trong phủ nha còn có hơn một trăm viên quan, đủ loại bộ nghành chức năng, có quyền nhúng tay vào công việc của lục bộ!
Có thể trực tiếp điều động bộ khoái, số lượng lên tới hơn sáu nghìn người! Còn được vào triều gặp vua, trực tiếp báo cáo công việc với hoàng đế!
Nhìn từ góc độ quyền lực mà nói, hắn ta hoàn toàn không thua kém thì lục bộ Thượng Thư! Thậm chí ở một số phương diện, quyền lực của hắn ta còn mạnh hơn cả bọn họ!
"Kể từ hôm nay trở đi, hạ quan sẽ đảm nhiệm chức vụ phủ doãn của kinh thành! Trách nhiệm to lớn, mong rằng các vị đại nhân sẽ giúp đỡ công việc của bản quan hơn nữa! Hạ quan xin bái tạ các vị ở đây!" Lâm Bắc Phàm chắp tay, nói một cách khiêm tốn.
Người đầu tiên lên tiếng, là bộ đầu của Lục Phiến Môn.
Hắn ta cười ha hả, chắp tay mà nói: "Chúc mừng Lâm đại nhân được thăng chức, trở thành phủ doãn của kinh thành! Làm quan viên cùng triều, nhất định bản quan sẽ làm tốt công việc của mình, cũng mong rằng phủ doãn đại nhân sẽ quan tâm đến Lục Phiến Môn hơn nữa!"
"Ha ha, nhất định rồi, nhất định rồi!" Lâm Bắc Phàm đáp lời.
"Chúc mừng Lâm đại nhân thăng chức!"
"Chúc mừng phủ doãn đại nhân!" Những người khác cũng đồng loạt chúc mừng.
Hiện giờ Lâm Bắc Phàm đã hoàn toàn cứng cáp, quyền lực của hắn không hề thua kém bọn họ.
Hắn là người quản lý kinh thành, có rất nhiều chuyện không thể không nhờ hắn hỗ trợ, không phải việc này thì cũng có việc khác, thay vì bị người ta giày vò đến nỗi mất hết thể diện thì cứ đối xử hòa nhã với nhau vẫn hơn, chỉ mong là sau này hắn đừng có quá đáng.
"Cảm ơn các vị đại nhân, nhất định hạ quan sẽ không khiến mọi người phải thất vọng đâu!" Lâm Bắc Phàm híp mắt mỉm cười.
Nữ đế thấy vậy cũng mỉm cười.
Trước đây, khi chức quan của Lâm Bắc Phàm còn thấp, hắn đã có khả năng giày vò các quan đến nỗi á khẩu không đáp trả được, lời oán than trỗi dậy khắp nơi.
Hiện giờ chức quan của hắn đã cao hơn trước, quyền lực cũng lớn hơn, không biết tình huống sẽ ra sao đây?
Nàng rất mong đợi!
Lúc này, chỉ còn cách tết chưa tới một tuần.
Hương vị của năm mới ngày càng rõ rệt, mọi người đổ xô đi mua đồ tết, mua áo bông mới, thịt gà thịt vịt, vui vẻ chuẩn bị cho cái tết này.
Các quan trong triều vốn đã bắt đầu ngừng làm việc, chuẩn bị bắt đầu nghỉ ngơi.
Lâm Bắc Phàm thân là quan địa phương, đến tết cũng không được rời khỏi vị trí làm việc của mình, nhưng công vụ của hắn cũng giảm bớt nhiều lắm rồi.
Hắn xử lý những chuyện khẩn cấp trước, những việc khác, nếu có thể trì hoãn, thì hắn sẽ cố gắng trì hoãn cho tới sang năm.
Cứ như thế, mỗi ngày Lâm Bắc Phàm chỉ cần dùng hai, ba canh giờ là đã giải quyết xong toàn bộ công việc, thời gian còn lại hắn đều dành để nghỉ ngơi, chuẩn bị đón tết.
Dân chúng cũng giống như vậy, nếu không có việc gì gấp thì không báo quan, đợi sang năm rồi nói tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận