Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 456: Thần tiên

Lúc này, trong trời đất nổi lên một cơn lốc, linh khí trời đất, tinh hoa của nhật nguyệt và các vì sao đều tập trung hết lại đây, lấy Lâm Bắc Phàm làm trung tâm, nhanh chóng rót vào trong cơ thể hắn.
Mà cơ thể hắn lại từ từ bay lên mà không dựa vào bất cứ thứ gì cả.
Cơ thể giống như một cái động đen điên cuồng hấp thụ toàn bộ tinh hoa và linh khí xung quanh, không gian dường như cũng bị bóp méo, như thần lại như ma!
Dưới loại tình huống này, sau khi thực lực của hắn tăng lên gấp đôi lại tiếp tục tăng vùn vụt lên nữa!
Dị tượng thiên địa như thế cũng đánh thức các Tông Sư gần đó.
Trong hoàng cung, ba vị Tông Sư cung phụng đang tu luyện mở mắt nhìn về phía xa với vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Dị tượng này... có người đột phá Tông Sư?”
“Khí thế rất mạnh! Luồng khí thế này còn mạnh hơn lúc bản tọa đột phá vào năm đó gấp vài lần, hơn nữa luồng khí tức này có đạo lại có ma, vô cùng kỳ lạ và tà tính!"
“Rốt cuộc là ai vậy? Vậy mà lại đột phá bên ngoài kinh thành, liệu có đe dọa tới triều đình không?”
“Đi! Chúng ta đi xem sao!”
Ba người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng bay vù vù ra khỏi hoàng cung.
Trong Lâm phủ, lão hòa thượng Tịnh Đài mở mắt nhìn ra bên ngoài thành, ánh mắt nghi ngờ: “Có người đột phá Tông Sư sao?”
Trong thiên hạ cũng không có nhiều Tông Sư!
Hắn ta đang định đi xem thì một câu giáo lý nhà Phật hiện lên trong đầu.
“Xưa nay không một vật, nào chỗ bám trần ai? A di đà phật!”
Sau đó hắn ta lại nhắm mắt, miệng niệm Tâm Kinh.
Lão hòa thượng Tịnh Đài không đi nhưng ba vị cung phụng trong triều đình đã lao ra khỏi thành, tới sơn cốc nơi mà Lâm Bắc Phàm đột phá.
Ba người bọn họ nhìn dị tượng đột phá trước mắt, hai mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, chỉ thấy trong sơn cốc hình thành một cơn lốc linh khí siêu to khổng lồ, cuốn theo toàn bộ mọi thứ xung quanh, trông vô cùng điên cuồng!
Cho dù bọn họ có thực lực của Tông sư cũng không có cách nào đứng vững được!
Tại trung tâm của cơn lốc linh khí lại là một mảnh tối đen, thấp thoáng trông thấy một bóng người, toàn bộ mọi thứ đều đang bị nuốt chửng, dường như ngay cả tia sáng cũng không chạy thoát được!
Nhìn lâu rồi cảm giác như thể sẽ bị hút vào trong vậy!
“Công pháp thật kỳ lạ quá! Người cũng rất kỳ lạ!”
“Võ công này thoạt nhìn không chính đạo mà cũng chẳng phải ma đạo, rốt cuộc là võ công tuyệt học gì?”
“Thật sự mới nghe lần đầu tiên, chưa thấy bao giờ cả!”
“Điều mà bản tọa quan tâm hơn chính là rốt cuộc người này là chính hay tà?”
...
Khoảng một cảnh giờ sau Lâm Bắc Phàm mới đột phá xong.
Hắn nhìn thực lực của mình, cuối cùng cũng vượt qua cấp độ Tông Sư và trở thành Đại Tông Sư Nhị phẩm, cảm giác vô cùng hài lòng.
Thực lực này nhìn khắp thiên hạ cũng là cao thủ đỉnh cấp, là cao thủ trong cao thủ!
Tông Sư rất hiếm có, nhưng vẫn có thể tìm ra được vài người trong mỗi một hoàng triều và vương triều.
Nhưng Đại Tông Sư thì lại chưa chắc!
Nhân vật bậc này lại càng hiếm hoi hơn, thực lực mạnh sánh ngang với thần ma, là rồng thần thấy đầu không thấy đuôi!
Không có bất cứ thứ gì có thể trói buộc được hắn, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hành động tùy theo ý mình, cho dù làm hoàng đế luôn cũng được!
Nhưng loại nhân vật này lại càng theo đuổi cảnh giới tối thượng trong võ học hơn, đi làm một hoàng đế ngược lại có hơi hạ thấp bản thân một bậc!
Làm hoàng đế phải lo nhiều chuyện như thế, nào có vui vẻ tự do như làm thần tiên sống, ngươi nói có phải không?
Ánh mắt của Lâm Bắc Phàm liếc về phía ba vị Tông Sư bên ngoài sơn cốc, hắn nhận ra bọn họ, đó chính là ba vị cung phụng trong hoàng triều.
Thực lực cũng coi như không tồi, vô cùng tuân thủ quy tắc, không hề quấy rầy hắn đột phá, bằng không hắn nhất định sẽ cho ba lão già này biết tại sao nước biển lại mặn!
Mà lúc này, bị ánh mắt của Lâm Bắc Phàm nhìn trúng, ba vị Tông Sư cảm thấy da gà da vịt đều nổi hết lên, cả người lạnh toát, cơ thể giống như bị đông cứng vậy.
Một loại trực giác tử vong đã lâu không gặp trào lên trong tim, trong lòng đang điên cuồng gào thét!
Đại Tông Sư! Đối phương chắc chắn là Đại Tông Sư!
Chỉ có Đại Tông Sư mới có thể khiến bọn họ cảm thấy bị uy hiếp đáng sợ như thế.
Lâm Bắc Phàm chỉ liếc mắt nhìn một cái đã thu ánh mắt lại.
Hắn nhìn sắc trời, đến giờ về rồi.
Sau đó, cơ thể hắn lại bất chợt lơ lửng giữa không trung, từ từ bay ra khỏi sơn cốc.
Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, dùng tinh thần khống chế vật chất!
Một màn này lại khiến ba vị Tông Sư khiếp sợ!
Bọn họ có thể bay trong thời gian ngắn, cũng có thể lên giữa không trung, nhưng thứ dựa vào vẫn là chân khí trong cơ thể và linh khí ở thế giới bên ngoài hình thành chấn động ngược, hoặc là cưỡi gió thì mới có thể bay lên được.
Nhưng đối phương lại không dựa vào bất cứ thứ gì hết mà cứ bay lên như vậy, cách bay này đã không khác gì với thần tiên rồi!
Loại nhân vật thần tiên này nghìn năm mới gặp một lần, nếu có thể nhận được sự chỉ điểm của hắn, chắc chắn sẽ có được lợi ích phong phú.
Vì thế, ba vị Tông Sư đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận