Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 476: Nếu không đồng ý thì đừng trách bản quan vô tình

Dạ Lai Hương thấy vậy bèn uy hiếp: “Nói không chừng sư phụ đã biết ta bị nhốt ở kinh thành Đại Võ và đang khởi hành đến đây để cứu ta! Còn có cả các sư huynh đệ của ta, bọn họ sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu! Ha ha!”
Lâm Bắc Phàm bật cười: “Ngươi nói như kiểu ta sợ lắm ấy, Tông Sư thì ai mà chẳng có?”
“Lâm Bắc Phàm, trước khi ra tay với ngươi ta đã từng điều tra ngươi, biết ngươi có một lão hòa thượng Tông Sư đang ở trong phủ của ngươi! Ngoài ra ngươi còn có hai người bạn là Tông Sư, họ là kiếm tiên và đao thánh!”
“Cơ mà vị lão hòa thượng là Tông Sư của ngươi kia mới lên cảnh giới Tông Sư chưa được bao lâu, sao có thể là đối thủ của sư phụ ta được? Còn hai người bạn kia thì giờ không biết đã chạy đi chỗ nào rồi, nước xa đâu cứu được lửa gần!”
Dạ Lai Hương mỉm cười đầy lạnh lùng: “Thế nên ta chắc chắn sẽ bắt ngươi phải trả một cái giá thật đắt!”
“Trước khi ta phải trả giá thì ta phải khiến ngươi trả giá cái đã!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Dạ Lai Hương công tử, ngươi nói xem nếu người khác biết được tình cảnh này của ngươi thì sẽ như thế nào?”
Dạ Lai Hương bỗng có một dự cảm chẳng lành: “Ngươi muốn làm gì?”
Lâm Bắc Phàm bật cười, đoạn bảo: “Ta định mở thiên lao miễn phí cho mọi người cùng tới thăm, xem đạo soái lừng danh thiên hạ Dạ Lai Hương công tử đây trông như thế nào, có cuộc sống ngục tù ra sao!”
“Nếu như trả tiền còn có cơ hội múc dạ hương cho Dạ Lai Hương công tử thưởng thức, như kiểu cho khỉ ăn ấy! Mua một tặng một, mua hai tặng ba, mua càng nhiều tặng càng nhiều!”
Lâm Bắc Phàm càng nói càng thấy hưng phấn: “Đây là cơ hội ngàn năm có một đấy! Ta tin tới khi ấy chắc chắn sẽ có rất nhiều người tham gia, nhất là những kẻ có thù với công tử đây, thể nào họ cũng sẽ tích cực hưởng ứng! Mọi người không những được chơi vui vẻ mà còn giúp triều đình ta thu lợi, đúng là đẹp cả đôi đường mà!”
Dạ Lai Hương tức đến mức cả người run rẩy: “Lòng dạ ngươi thật thâm hiểm!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay, cười nói: “Cảm ơn đã khen! Ngoài ra ta còn định viết sách lưu truyền, viết lại cảnh ngộ của ngươi thành một cuốn tiểu thuyết rồi truyền bá cho khắp thiên hạ, để mọi người có cơ hội được biết đến ngươi, đây cũng coi như là một kiểu tiếng xấu để đời nhỉ! Không cần biết sau này ngươi có ra ngoài được hay không, có cơ hội trở thành Tông Sư hay không thì tiếng xấu này sẽ theo ngươi cả đời, ha ha!”
Dạ Lai Hương tức đến phát điên: “Ngươi không phải là người! Ngươi chẳng là cái thá gì hết! Sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy? Ngươi có còn nhân tính hay không? Ngươi có còn đạo đức hay không?”
Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng: “Đến tham quan ta cũng làm rồi, ngươi thấy ta còn cần mấy thứ này sao? Chỉ cần ta không có đạo đức thì ngươi không bắt thóp được ta đâu!”
Dạ Lai Hương: “Đậu má!”
“Hơn nữa ngươi tưởng ta không đối phó được sư phụ của ngươi à?”
Lâm Bắc Phàm cười: “Sư phụ của ngươi có mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một Tông Sư mà thôi! Phải biết rằng trên Tông Sư còn có Đại Tông Sư! Cho ngươi xem một thứ!”
Lâm Bắc Phàm lôi một thanh đao nhỏ ra rồi ném cho Dạ Lai Hương.
Dạ Lai Hương chạm vào thanh đao nhỏ, hắn ta sững sờ, kinh ngạc không thôi.
Bởi lẽ từ thanh đao nhỏ quá đỗi bình thường này hắn ta có thể cảm nhận được một luồng chân ý võ đạo cực lớn.
Chỉ Tông Sư mới có được luồng chân ý võ đạo như vậy, hắn ta đã từng thấy nó qua sư phụ mấy lần rồi.
Thế nhưng chân ý võ đạo trên thanh đao nhỏ này còn mạnh hơn nhiều lần so với của sư phụ, nó có thể chém giết tất cả.
Hơn nữa coi bộ chân ý võ đạo này mới được tích tụ từ tối hôm qua.
Đúng lúc ấy, chân ý võ đạo trên thanh đao nhỏ bỗng chuyển động.
“Uỳnh.”
Thanh đao nổ tung, bức tường sắt bên cạnh cũng xuất hiện một cái hố.
Dạ Lai Hương kinh hãi, giọng nói hắn ta run rẩy: “Đây là chân ý võ đạo của Đại Tông Sư…”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Coi như ngươi còn có mắt nhìn! Ngươi có Tông Sư, chúng ta có Đại Tông Sư! Sự khác nhau giữa Đại Tông Sư và Tông Sư còn lớn hơn nhiều so với sự khác nhau giữa Tông Sư và Tiên Thiên! Sư phụ ngươi không tới còn may, tới rồi chắc chắn sẽ toi đời!”
Dạ Lai Hương cảm giác cả người lạnh toát.
“Dù không tới cũng không sao!”
Lâm Bắc Phàm cười: “Hiện giờ ta đã biết thân phận và địa chỉ của sư phụ ngươi, còn biết cả tình hình của sư huynh đệ của ngươi! Để diệt cỏ tận gốc phòng ngừa hậu họa, vị Đại Tông Sư này của chúng ta không ngại phải đi một chuyến đâu!
Dạ Lai Hương gào lên: “Sao các ngươi lại ác độc như vậy, sư phụ và sư huynh đệ của ta vô tội!”
“Bọn họ vô tội, thế chúng ta không vô tội à?”
Lâm Bắc Phàm nói: “Phải biết rằng ban đầu chúng ta không hề đắc tội ngươi, là ngươi tự tìm đến cửa đòi trộm bảo vật minh châu bảy màu của nước ta! Một tai họa đều từ ngươi mà ta! Để diệt cỏ tận gốc, chúng ta không thể không làm như vậy! Là một người trong giang hồ, ngươi phải hiểu điều đó mới đúng!”
Vẻ kiêu ngạo của Dạ Lai Hương hoàn toàn bị đánh bại, cả người hắn ta nghiêng ngả chỉ chực ngã, giọng nói cũng trở nên yếu ớt.
Hắn ta cầu xin: “Ta sai thật rồi, là ta đã liên lụy bọn họ! Cầu xin các ngươi, muốn ta làm gì thì các ngươi mới bỏ qua cho bọn họ?”
“Vậy thì phải xem ngươi thế nào rồi!”
Lâm Bắc Phàm bật cười: “Nếu ngươi cúi đầu nhận tội, gia nhập Đức Thiên Phủ của ta, làm việc cho triều đình thì sau này chúng ta chính là người một nhà! Giữa người nhà với nhau thì làm gì có chuyện chém giết, ngươi nói coi có đúng không? Nếu không đồng ý thì đừng trách bản quan vô tình nhé!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận