Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 503: Trời không ủng hộ

Triệu tướng quân thấy Lâm Bắc Phàm tới bèn hét lên: “Lâm đại nhân, nơi này nguy hiểm lắm, ngươi mau lui xuống đi!”
Lâm Bắc Phàm trả lời: “Triệu tướng quân không cần lo, bản quan có người bảo vệ, sẽ không có chuyện gì đâu!”
Triệu tướng quân nhìn hai người một nam một nữ có thực lực không hề yếu bảo vệ hai bên Lâm Bắc Phàm, hắn ta gật đầu: “Thế Lâm đại nhân cẩn thận nhé!”
Lâm Bắc Phàm tiếp tục quan sát chiến trường, đây là một trận đấu có quy mô lớn mà lần đầu tiên hắn trông thấy, nhìn mà nhiệt huyết dâng trào, chỉ hận không thể xông tới giết một phen.
Nhưng với thực lực của hắn mà đi đánh trận thì đúng là bắt nạt người ta quá.
Thế là hắn bèn hất tay, một trận gió lớn thổi tới, mạnh đến mức không mở nổi mắt, thậm chí còn không đứng vững được!
Triệu tướng quân hớn hở: “Cơn gió này hay quá! Các con, lập tức bắn tên, bắn chết bọn chúng cho lão phu!”
“Vâng thưa tướng quân!”
Các binh sĩ lập tức bắn tên.
“Vút vút vút…”
Tên được phóng ra như mưa, hoành hành khắp chiến trường!
Được gió ủng hộ, mũi tên càng bay nhanh hơn!
Binh sĩ Đại Hạ bị gió thổi không mở nổi mắt nên không thể tránh và bị mũi tên đâm trúng, máu chảy lênh láng!
Mấy màn bắn tên trôi qua, Triệu tướng quân đã diệt được cả vạn quân địch!
Đại Hạ phải lui binh.
Triệu tướng quân phất tay: “Mấy hôm nay đánh nhiều trận như vậy, có trận ngày hôm nay là thoải mái nhất, đánh rất hăng! Lâm đại nhân, ngươi đúng là phúc tinh mà! Không những mang tới lương thực, binh mã còn giúp lão phu thắng lớn! Mau theo lão phu về phủ, lão phu phải làm tiệc tiếp đón ngươi mới được, ha ha!”
“Cung kính không bằng tuân mệnh!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Buổi tối hôm ấy, Lâm Bắc Phàm và Triệu tướng quân, cùng tất cả các tướng sĩ ăn uống no say.
Ngày hôm sau, Đại Hạ lại tiếp tục tấn công.
Thế nhưng điều không may là cơn gió yêu ma quỷ quái lại ập tới một lần nữa.
Triệu tướng quân nắm được cơ hội, cho tướng sĩ bắn tên và lại giết được một lượng lớn địch.
Ngày thứ ba, Đại Hạ không tiếp tục tấn công nữa, bởi vì thái tử Hạ Thiên Khung đã tới.
Hắn ta đưa theo năm mươi vạn binh lính tới bên ngoài Hổ Lao Quan.
Trên người hắn ta là bộ áo giáp màu trắng, trên tay là cây thương dài, cưỡi một con ngựa lớn màu trắng, khí thế hiên ngang như một chiến thần trẻ tuổi.
Dù có đi đến đâu thì bên cạnh hắn ta cũng có mấy vị tướng quân bảo vệ bên cạnh. Cũng nhờ có sự xuất hiện của hắn ta mà binh sĩ Đại Hạ khí thế hẳn lên.
Trên tường thành, sắc mặt Triệu tướng quân lộ vẻ nghiêm nghị: “Trận chiến thật sự bắt đầu rồi!”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Triệu tướng quân có tự tin không?”
Triệu tướng quân mỉm cười: “Ban đầu lão phu cũng tự tin đấy, nhưng đối phương có hơn ba mươi vị Tiên Thiên, ca này thì khó nhằn rồi! Cơ mà dù không được thì cũng phải đánh!”
“Vậy là đúng rồi!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Lúc bấy giờ, Hạ Thiên Khung đang nhìn về phía Hổ Lao Quan, liếc mắt cái là hắn ta có thể trông thấy Lâm Bắc Phàm. Hạ Thiên Khung mỉm cười, lớn giọng nói: “Lâm đại nhân, lâu ngày không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?”
Mặc dù cách nhau rất xa nhưng giọng nói của hắn ta vẫn truyền tới được tường thành.
Lâm Bắc Phàm chắp tay trả lời: “Nhờ phúc của điện hạ, ta được tới làm giám quân phụ trách Hổ Lao Quan, được gặp lại điện hạ!”
Hạ Thiên Khung lớn giọng nói: “Ngươi tới hay lắm! Lời trước kia bản cung nói ngươi suy nghĩ đến đâu rồi?”
Lâm Bắc Phàm đáp: “Điện hạ, thường những người không cùng chí hướng thì khó có thể làm việc cùng nhau lắm.”
Hạ Thiên Khung gật đầu: “Tốt lắm! Xem ra ngươi đã lựa chọn rồi! Đao kiếm không có mắt, đừng trách bản cung vô tình!”
Hạ Thiên Khung giương cây thương trong tay lên, hét lớn: “Giết cho bản cung!”
“Giết!”
"Giết! Giết vào Hổ Lao Quan!"
"Đánh tới kinh thành của Đại Võ!"
"Đây chính là lúc để kiến công lập nghiệp!"
...
Tiếng hét đòi giết vang vọng khắp trời!
Quân đội của Đại Hạ ùn ùn kéo đến, đen kịt một góc, tiếp tục tấn công vào thành một lần nữa!
"Bắn cung! Ném đá!" Triệu tướng quân cao giọng ra lệnh.
"Vâng, tướng quân!"
Trên tường thành, dưới chân thành, các quân sĩ kéo căng cung tên: "Vụt vụt vụt..."
Các mũi tên lập tức phóng đi như mưa!
"Vèo vèo vèo..."
Còn có rất nhiều tảng đá lớn bay qua bầu trời, hướng về phía chiến trường.
Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm phất tay, gió lớn cuốn theo cát bụi, cuồn cuộn kéo đến, thổi về phía chiến trường.
Có gió lớn như thế, mũi tên và những viên đá lớn lại càng bay đi xa hơn, lực sát thương cũng mạnh hơn!
Binh lính Đại Hạ chạy ngược chiều gió, không chỉ tốn công tốn sức mà còn chẳng thể mở nổi mắt, không nhìn rõ phương hướng.
Trong tình thế ấy, thực lực của bọn chúng giảm đi rất nhiều, bị mũi tên bắn trúng, bị đá tảng đập phải, còn chưa đánh tới cửa thành mà con số chết trận đã lên tới mấy nghìn người.
Thái tử của Đại Hạ, Hạ Thiên Khung vừa điều khiển con ngựa, vừa hỏi với sắc mặt nghiêm nghị: "Chuyện gì thế này?"
Một vị tướng lĩnh bẩm báo: "Khởi bẩm điện hạ, gần đây thời tiết ở Hổ Lao Quan rất kỳ lạ, thường xuyên nổi gió Tây, những cơn gió này rất mạnh, còn cuốn theo cả cát bụi, rất bất lợi đối với việc hành quân tác chiến của chúng ta!"
"Ra là như thế!"
Hạ Thiên Khung gật đầu. Khi đánh trận phải chú trọng thiên thời, địa lợi, nhân hòa, không thể thiếu bất cứ điều nào trong ba điều này. Hiện giờ thời tiết lạ thường, rất bất lợi đối với bọn họ.
Ở phương diện địa hình, Đại Võ chiếm đóng Hổ Lao Quan, có vị thế từ trên cao nhìn xuống, rất bất lợi đối với bọn họ.
Ưu thế duy nhất của bọn họ chính là đông người, nhưng có đông người đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể để quân lính liên tục chết trận được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận