Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 515: Chào mừng ngươi tới làm khách một lần nữa

Một đêm qua đi.
Mặt trời lại xuất hiện, ánh sáng rải khắp, thời tiết nắng ấm như tâm trạng của tất cả mọi người vậy.
Lúc bấy giờ, Dạ Lai Hương chạy tới bảo: “Nghe đâu các ngươi thắng rồi, không những đánh bại được quân đội của Đại Hạ mà còn bắt được mấy chục vạn quân làm tù binh, còn cả cái tên thái tử mũ xanh Hạ Thiên Khung kia nữa!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn gật đầu: “Không sai, chúng ta thắng rồi! Thiên thời địa lợi nhân hòa, làm gì có chuyện thua chứ?”
“Thế các ngươi có gặp Tông Sư bên Đại Hạ không? Là lão giả mặc đồ đen truy sát ta ấy, giữa đường hắn ta hay tin Đại Hạ thất bại nên vội vã chạy về rồi!”
Dạ Lai Hương lo lắng hỏi.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Ta cũng không rõ nữa, dù sao thì cũng không gặp hắn ta! Cơ mà để phòng ngừa chuyện chẳng may, ta định hôm nay sẽ khởi hành, áp giải thái tử Hạ Thiên Khung về kinh thành!”
“Nhất định phải cẩn thận, hắn ta là một Tông Sư đấy, thực lực vô cùng mạnh!”
Dạ Lai Hương dặn dò.
“Không sao đâu, mặc dù bị Tông Sư nhìn chằm chằm nhưng không phải là chúng ta không có sự chuẩn bị!”
Lâm Bắc Phàm cười, nói.
“Chuẩn bị gì?”
Dạ Lai Hương lại hỏi.
“Chẳng phải ngươi chính là sự chuẩn bị của chúng ta hay sao?”
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa đứng dậy, hắn vỗ vai Dạ Lai Hương đang đứng ngẩn người ra, bảo: “Tới lúc ấy khi mà hắn ta xuất hiện thì ngươi đứng ra ứng phó!”
Dạ Lai Hương vội nói: “Nè nè nè, ta không thể ứng phó được đâu!”
“Không được cũng phải được! Ngươi không ứng phó được thì ai ứng phó được? Cứ quyết định trong vui vẻ vậy nhé!”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười rồi rời đi.
“Đậu má!”
Dạ Lai Hương sợ đến mức mặt mày xanh mét!
Tới trưa, Lâm Bắc Phàm áp giải Hạ Thiên Khung và xuất phát trở về kinh thành. Binh lính hành động nhanh chóng, ai cũng vô cùng lo lắng, không dám lãng phí một chút thời gian nào.
Lúc trở về, Lâm Bắc Phàm lại chẳng vội vã chút nào, hắn cứ thong dong ngồi trên thuyền, thưởng thức phong cảnh ven đường.
Mà lúc ấy, tin tức Đại Hạ binh bại, thái tử Đại Hạ và sáu mươi vạn quân Đại Hạ bị bắt sống dần dần lan truyền khắp mọi nơi, khiến thiên hạ được phen chấn kinh!
“Chưa tới mười ngày mà trận chiến giữa hai nước đã kết thúc rồi!”
“Đại Võ chỉ dựa vào ba mươi vạn người mà đã đánh bại được tám mươi vạn quân Đại Hạ chỉ trong vòng chưa tới mười ngày!”
“Không những đánh bại Đại Hạ mà còn bắt sống sáu mươi vạn quân của Đại Hạ, thậm chí thái tử Đại Hạ, kẻ dẫn binh lính đánh trận cũng bị bắt!”
“Nghe đâu Đại Võ chỉ tổn thất có hai, ba vạn lính mà thôi!”
“Lấy yếu thắng mạnh, còn thắng vẻ vang đến vậy! Rốt cuộc sao Đại Võ làm được thế?”
“Không thể nào!”
Những kẻ có dã tâm đều sợ vãi tè ra quần, bọn họ quả thực không dám tin!
Thế là bọn họ bèn cử người đi thám thính và nhận được thông tin chi tiết hơn về trận chiến. Sở dĩ Đại Võ có thể giành được thắng lợi là bởi những nguyên nhân sau.
Thứ nhất, Lâm Bắc Phàm trở thành giám quân của đại quân, xuất phát từ kinh thành và nhanh chóng tới chi viện cho Hổ Lao Quan. Chỉ cần ba ngày là hắn đã tới nơi, mang theo mười vạn đại quân và lượng lớn lương thực, từ đó gia tăng sức mạnh quân sự ở Hổ Lao Quan.
Thứ hai, có đôi lúc đại quân của Đại Hạ đúng là xui xẻo. Mấy hôm đó, ở Hổ Lao Quan hay có gió to, quân Đại Hạ đánh trận ngược với chiều gió nên sức mạnh bị giảm đi vài phần. Trong ngày cuối cùng còn xuất hiện mưa lớn, càng gây bất lợi cho đại quân Đại Hạ.
Thứ ba, trong trận chiến giữa hai nước, Dạ Lai Hương đã thể hiện rất xuất sắc, đánh một trận vang danh thiên hạ. Hắn ta đã giết hết sạch những cao thủ Tiên Thiên của Đại Hạ, đã thế còn đốt hết lương thực của bọn họ. Trong trận chiến cuối cùng, hắn ta còn dụ được vị Tông Sư bảo vệ thái tử rời đi, từ đó làm giảm sự chênh lệch giữa hai bên.
Chiến tích rực rỡ, công trạng lớn lao.
Thứ tư, ở trận chiến cuối cùng, Lâm Bắc Phàm đã đưa ra quyết định kịp thời, cử đại quân chặn đường của quân đội của Đại Hạ.
Nhờ tất cả những yếu tố trên mới có được chiến thắng huy hoàng như vậy!
Mặc dù một phần Đại Võ cũng thắng nhờ may mắn, song chiến thắng chính là chiến thắng, sức mạnh của Đại Võ cũng không bị thiệt hại quá nhiều, ngược lại chí khí còn dâng cao, thực lực tăng lên rất nhiều.
Thế nên mấy kẻ có dã tâm kia không thể không tạm thời cụp cái đuôi lại, chờ đợi thời cơ tiếp theo.
Những nguy hiểm rình rập Đại Võ cũng tạm thời được giải trừ.
Khoảng mười ngày sau, Lâm Bắc Phàm và mọi người về tới kinh thành một cách thuận lợi. Hôm ấy, dân chúng nhận được tin tức xong thì tất cả đều chạy ra khỏi thành để chào đón Lâm Bắc Phàm khải hoàn.
“Trận chiến này chúng ta thắng rồi, Lâm đại nhân trở về rồi!”
“Rong ruổi ngàn dặm những ba ngày, chưa tới mười ngày đã đánh bại Đại Hạ, bắt sống được sáu mươi vạn binh lính, đến thái tử Đại Hạ cũng bị bắt, Lâm đại nhân quá giỏi!”
“Đã lâu lắm rồi Đại Võ chúng ta chưa có chiến thắng vẻ vang như vậy!”
“Ta không quan tâm đánh trận, ta chỉ biết chúng ta lại có một cuộc sống êm ấm rồi, ha ha.”
“Ai bảo không phải chớ!”
Dạ Lai Hương lại được làm anh hùng nên đắc ý lắm, hắn ta không ngừng vẫy tay chào hỏi và được rất nhiều nữ tử say mê.
Lâm Bắc Phàm cũng phất tay chào hỏi, đồng thời không quên nói với Hạ Thiên Khung ở bên cạnh: “Thái tử điện hạ, chào mừng ngươi tới làm khách tại kinh sư Đại Võ một lần nữa!”
Hạ Thiên Khung chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt hắn ta khó coi vô cùng.
Lần đầu tiên tới đây hắn ta còn là khách quý, ấy vậy mà lần thứ hai đến hắn ta đã trở thành tù binh, tâm trạng hắn ta tốt mới là lạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận