Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 537: Như vậy không thích hợp đâu

Tới nhà của Lâm Bắc Phàm, nữ chủ nhân Lý Sư Sư đã chuẩn bị cơm ngon, rượu thơm từ lâu để chiêu đãi thương thần từ xa tới chơi.
Có điều vừa mới bước vào trong phủ, lão giả lại nhìn thấy lão hòa thượng Tịnh Đài trước tiên. Bởi lẽ hắn ta cảm giác lão hòa thượng này là một vị Tông Sư.
Bàn tay cầm thương của hắn ta siết lại, đôi mắt như rực cháy và tràn đầy ý chí chiến đấu: “Bản tọa cảm giác ngươi là một cường giả Tông Sư! Chúng ta đánh một trận, giao lưu kinh nghiệm, ngươi thấy sao?”
Vẻ mặt lão hòa thượng bình tĩnh, hắn ta chấp tay: “A di đà phật, thí chủ nói quá rồi! Bần tăng chỉ theo đạo Phật, không xem trọng võ đạo, ngươi tìm người khác đi!”
“Lão hòa thượng, ngươi đừng có lừa bản tọa!”
Lão giả mỉm cười: “Nếu ngươi không xem trọng võ đạo thì tại sao tu vi võ đạo của ngươi lại thâm hậu như vậy, cảnh giới của ngươi lại cao cường như vậy! Không bỏ ra mấy chục năm thì không được như vậy đâu!”
“A di đà phật, thí chủ nhận ra rồi! Thực tế trước kia bần tăng chỉ là một tiểu hòa thượng có hiểu về võ đạo thôi! Cũng vào năm ngoái bần tăng được sư phụ truyền cho giáo lí nhà Phật chân chính mới giác ngộ được và trở thành Tông Sư!”
Lão giả kinh ngạc: “Năm ngoái ngươi mới thành Tông Sư ư? Không thể nào! Khí độ Tông Sư của ngươi thâm hậu như vậy, rõ ràng ngươi đã ở cảnh giới này được mười mấy năm rồi, đạt đến trình độ tự nhiên của đạo pháp!”
“A di đà phật, người xuất gia không bao giờ nói dối!”
Sắc mặt lão hòa thượng trở nên nghiêm túc.
Cuối cùng lão giả cũng tin, hắn ta vội hỏi: “Sư phụ của ngươi là ai? Mới một năm mà đã khiến ngươi tiến bộ nhiều như vậy, ắt hẳn phải là một vị tiền bối cao siêu không đoán được! Ngươi giới thiệu cho bản tọa được không?”
“Xa tận chân trời gần ngay trước mắt!”
Lão hòa thượng chỉ tay vào Lâm Bắc Phàm. Lão giả lại kinh ngạc: “Hả? Phủ doãn kinh thành Lâm Bắc Phàm?”
“Đúng vậy, a di đà phật!”
Lão hòa thượng chắp tay.
Lão giả nhìn chằm chằm Lâm Bắc Phàm, chau chặt mày nói: “Lâm Bắc Phàm? Ngươi là sư phụ của lão hòa thượng này thật sao? Nhưng trông ngươi… có vẻ không tinh thông võ nghệ lắm.”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Ta chính là sư phụ của Tịnh Đài, cơ mà chỉ là sư phụ về Phật pháp thôi chứ không phải về võ đạo, ta không dạy võ cho hắn ta!”
“Nhưng tại sao hắn ta lại…”
“Tất cả là do Tịnh Đài được giác ngộ từ giáo lí nhà Phật của ta! Phải biết rằng…”
Lâm Bắc Phàm chắp hai tay lại, trông hắn như một lão thần: “Phật vốn đã là đạo, võ cũng là đạo, tất cả đều là đạo! Đại đạo đơn giản, đạo pháp tự nhiên, không chỗ nào là không có đạo!”
Lão hòa thượng lại được giác ngộ: “Sư phụ nói phải, a di đà phật!”
Lâm Bắc Phàm: “A di đà phật!”
Thương thần cũng bừng tỉnh: “Phật vốn đã là đạo, võ cũng là đạo, tất cả đều là đạo! Nói đúng lắm, nói rất hay!”
Một câu nói thôi đã “vén mây” giúp hắn ta, khiến hắn ta nhìn thấy được thời cơ đột phá!
Nhìn lại Lâm Bắc Phàm, ánh mắt của lão giả không khỏi thay đổi: “Giờ thì lão phu tin rồi, ngươi chính là sư phụ của lão hòa thượng, ngươi có tư cách trở thành sư phụ của hắn ta! Mặc dù ngươi không biết võ nhưng ngươi hiểu võ đạo!”
“Vậy sao? Sao ta cứ cảm thấy đó là một câu vớ vẩn…”
Dạ Lai Hương suy nghĩ.
Kết quả hắn ta bị lão giả đập cho một cái, còn bị mắng: “Cái tên tiểu tử thối nhà ngươi không hiểu thì đừng có mở miệng, mất mặt! Đây là những đạo lý trong võ đạo, đợi ngươi trở thành Tông Sư đi rồi mới hiểu được hàm nghĩa của nó!”
Dạ Lai Hương kêu oai oái, đầu hắn ta sưng lên, chỉ đành dựa vào góc tường âm thầm rơi nước mắt.
Lâm Bắc Phàm nhìn mà cũng phải đồng tình!
Đứa trẻ đáng thương biết bao, hơi tí là bị đánh, chả trách nhìn thấy sư phụ là chạy!
Hắn đang định an ủi thì bị lão giả kéo đi: “Lâm tiểu huynh đệ, chúng ta không cần để ý đến nó, cứ kệ nó đấy! Chúng ta tiếp tục bàn về võ đạo đi!”
“Võ đạo vô biên, ngươi muốn nói về gì?”
Lão giả nghĩ ngợi một lát rồi để cây thương của mình ra trước mặt: “Ngươi xem xem, cây thương của bản tọa thế nào?”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Tiền bối, nói thật, cây thương này của ngươi bình thường lắm…”
Lão giả tức giận: “Gì? Ngươi nói thương của bản tọa bình thường ư?”
“Ta biết có một cây thương…”
Lâm Bắc Phàm chầm chậm nói.
Hắn liệt kê một loạt cảnh giới tu vi như lợi thương, nhuyễn thương, trọng thương, mộc thương, vô thương, vân vân.
Lão giả kinh ngạc, kích động vỗ đùi: “Cảnh giới lợi thương, cảnh giới nhuyễn thương, cảnh giới trọng thương… Nói hay quá, nói đúng quá! Lão phu đã nghiên cứu về thương đạo bao lâu mà chưa hiểu sâu sắc như ngươi, lão phu tự thấy hổ thẹn!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Tiền bối…”
Lão giả vội vã xua tay: “Đừng gọi ta là tiền bối nữa, ta không có tư cách làm tiền bối của ngươi! Nếu ngươi xem trọng lão phu thì cứ gọi ta một tiếng lão ca, ta gọi ngươi là lão đệ, chúng ta nói chuyện như những người cùng thế hệ, ngươi thấy sao?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Sao vậy được? Không thích hợp đâu!”
Lão giả quát: “Sao lại không được? Có gì mà không thích hợp! Lão phu được ngươi chỉ điểm đã là hời cho lão phu lắm rồi! Lão phu mà làm tiền bối của ngươi nữa thì cắn rứt lương tâm lắm! Thế nên ngươi bắt buộc phải gọi lão phu là lão ca, không gọi cũng phải gọi!”
Lâm Bắc Phàm lập tức nói: “Thương thần lão ca!”
Lão giả lập tức đáp: “Lâm lão đệ!”
Hai người bật cười: “Ha ha!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận