Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 563: Không thể giúp được

Tử Nguyệt công chúa nói không ngừng nghỉ, càng nói mặt mày càng phấn khởi.
Lâm Bắc Phàm đúng lúc cổ vũ: “Công chúa, ngươi thật lợi hại!”
“Cảm ơn quân sư đã khen!”
Khóe miệng của Tử Nguyệt công chúa vẽ lên một độ cung ưa nhìn, trong lòng tràn đầy sự đắc ý.
Được người khác khen không tính là gì, nhưng được Lâm Bắc Phàm khen ngợi khiến nàng vui muốn chết.
Dù sao Lâm Bắc Phàm cũng chính là quân sư đỉnh cấp một tay lập ra chiến lược Võ Tây, là nhân tài số một thiên hạ!
Có được sự tán thành của hắn còn hơn nghìn vạn lời nói của người khác!
“Nhưng bây giờ chúng ta cũng gặp phải một vài vấn đề!”
“Vấn đề gì?”
Tử Nguyệt công chúa nghiêm túc nói: “Bởi vì Võ Tây vương nhiều lần bại trận, hao binh tổn tướng, lại thiếu thốn lương thực nên phát triển vô cùng khó khăn, vì vậy hắn ta lại mập mờ liên lạc với Đại Nguyệt vương triều, hy vọng đối phương có thể cung cấp lương thảo và vũ khí!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Đây là chuyện hiển nhiên! Toàn bộ vật tư cung ứng của Võ Tây vương đều đã bị triều đình chặt đứt, hắn ta muốn phát triển cũng chỉ có thể tự mình lo liệu, vốn dĩ vẫn có thể miễn cưỡng duy trì!”
“Nhưng từ sau khi các ngươi nhảy ra, hắn ta cũng không còn cách nào khác, không thể không liên lạc với Đại Nguyệt vương triều để cầu chi viện! Nhưng chút vấn đề này chắc hẳn không làm khó được công chúa ngươi chứ?”
“Quả thật không làm khó được! Đại Nguyệt vương triều tới thì càng tốt, thù mới hận cũ tính luôn một thể!” Tử Nguyệt công chúa nói một cách vừa tự tin vừa tràn đầy thù hận.
Bây giờ nàng đã không tính là tàn binh bại tướng nữa rồi.
Chiếm cứ một vùng đất, trong tay có hai mươi vạn binh lính, đây chính là sự tự tin của nàng.
“Chủ yếu là vấn đề thứ hai, không biết phải làm sao mới tốt cho nên đặc biệt tới đây xin quân sư chỉ dạy!”
“Vấn đề thứ hai là gì?”
“Quân sư, mấy tháng qua sự phát triển của Tà Nguyệt chúng ta có thể nói là thay đổi theo từng ngày, mỗi ngày một khác! Nhưng chính vì phát triển quá nhanh nên lương thực của chúng ta đã dần không cung ứng kịp!”
Tử Nguyệt công chúa nói với vẻ buồn vui lẫn lộn: “Đông người thì có lợi của đông người nhưng cũng có hại, đó chính là vô cùng tốn lương thực! Lúc vốn chỉ có mười vạn người, chúng ta còn có thể thông qua tự mình trồng trọt và cướp lương thực của quân Võ Tây, hoặc là mua lương thảo từ bên ngoài vận chuyển tới, miễn cưỡng có thể giải quyết vấn đề này.”
“Nhưng bây giờ người thật sự đông quá, mỗi ngày ăn cơm đều là một gánh nặng khổng lồ! Lương thực, có đôi khi không phải có tiền là có thể mua được, cho dù mua được lương thực nhưng muốn vận chuyển lương thực vào Võ Tây cũng là một vấn đề lớn…”
Cuối cùng Tử Nguyệt công chúa tổng kết: “Cho nên chúng ta muốn tiếp tục phát triển lớn mạnh nhất định phải giải quyết được vấn đề cung cấp lương thực.”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Nói đúng! Bất cứ trận đánh nào đến cuối cùng, so ra đều là vấn đề hậu cần! Lương thực của ai sung túc, vũ khí của ai đầy đủ, vậy phần thắng của kẻ đó sẽ lớn hơn!”
Nữ đế trên lầu các không nhịn được mà gật đầu.
Đánh trận đánh đến cuối cùng đều là so hậu cần, lương thực của ai nhiều hơn, vũ khí của ai tốt hơn thì phần thắng của kẻ đó lớn hơn.
Không có lương thực thì ngay cả đánh ngươi cũng không đánh nổi mà trực tiếp chết đói giữa đường rồi. Tàn dư của Tà Nguyệt muốn phát triển trở lại nhất định cũng phải giải quyết được một vấn đề này.
Bây giờ nàng cũng rơi vào trong suy tư, hiện tại Đại Võ bọn họ cũng coi như lương thực sung túc, có nên lén lút chi viện một chút cho tàn dư của Tà Nguyệt để bọn họ từ từ dạy dỗ Võ Tây vương hay không?
Trong lầu các, đôi mắt xinh đẹp của Tử Nguyệt công chúa nhìn qua, nói với vẻ thành khẩn: “Bản cung cũng vì hết cách cho nên lần này tới đây muốn xin quân sư chỉ giáo, làm thế nào giải quyết vấn đề này!”
Nữ đế không nhịn được mà lắc đầu cười, vấn đề này nên giải quyết thế nào?
Lương thực có chính là có, không có chính là không có, là không có một chút cơ hội xoay chuyển nào!
Cho dù ngươi có thông minh tuyệt đỉnh cũng không có cách nào giải quyết được vấn đề này!
Quả nhiên sự việc giống như nữ đế dự liệu, Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Công chúa, thế này không phải làm khó ta hay sao? Phải biết rằng vấn đề lương thực vẫn luôn là nan đề trên toàn thế giới! Nếu ta có thể giải quyết được thì e rằng đã sớm trở thành chí thánh trong nhân gian rồi!”
“Quân sư, đây là hai trăm vạn lượng, làm phiền ngươi!” Tử Nguyệt công chúa móc ra một xấp ngân phiếu, đẩy đến trước mặt Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục lắc đầu: “Công chúa điện hạ, yêu cầu này của ngươi thật sự làm khó người quá, ta cũng chịu bó tay!”
Tử Nguyệt công chúa lại móc thêm một trăm vạn lượng nữa ra: “Quân sư, xin vui lòng nhận cho!”
Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm càng khổ hơn: “Công chúa, không phải ta không muốn giúp ngươi, có thể giúp thì ta đã giúp từ sớm rồi! Trừ phi…”
Đôi mắt của Tử Nguyệt công chúa sáng lên: “Trừ phi gì?”
“Trừ phi thêm tiền!”
Tử Nguyệt công chúa: “Đậu má!”
Nữ đế: “Đậu má!”
Một khắc này, hai nữ nhân này thật sự muốn chặt đầu Lâm Bắc Phàm xuống làm bóng đá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận