Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 616: Đừng hòng bắt chẹt ta

Giang Nam vương lại cẩn thận lôi một cái túi bên trong mãng bào ra. Hắn ta mở túi, bên trong toàn là bột màu trắng.
“Đây là thứ gì?” Nữ đế tò mò hỏi.
Giang Nam vương cẩn thận dâng chiếc túi lên, đoạn bảo: “Đây chính là xương rồng! Đây chính là xương rồng mà bản vương đã bỏ ra một cái giá cực lớn để có được từ tay Lâm Bắc Phàm! Vốn còn rất nhiều nhưng đã bị bản vương lấy đem đi đổi lương thực rồi, nên chỉ còn lại nhiêu đây thôi!”
Hai chữ “xương rồng” vừa mới thốt lên và bách quan văn võ trong triều bắt đầu sục sôi.
Đây là thần vật đấy, là một thứ vô giá biết bao nhiêu người mong muốn có được, nói không chừng nó còn có thể khiến con người ta trường sinh bất lão!
“Trình lên đây!” Nữ đế nói.
Nữ đế nhìn đống bột trắng bình thường trước mắt, nàng chớp mắt, hỏi: “Hoàng thúc, trông xương rồng này với bột mì bình thường chẳng có gì khác nhau, ngươi lại bảo đây chính là xương rồng, ngươi chứng minh kiểu gì hả?”
“Chuyện này…”
Giang Nam vương không biết phải nói gì. Đây là thần vật thì hắn ta phải chứng minh kiểu gì bây giờ?
Cách tốt nhất là khiến nó hiển thị thần tích, nhưng mà hắn ta không biết!
Giang Nam vương bèn nhanh trí nói: “Bản vương từng lấy xương rồng tương tự để đi đổi lương thực với Đại Viêm! Nếu không phải xương rồng thật thì bọn họ sẽ đổi lương thực cho bản vương sao? Bọn họ nỡ lòng đổi sao?”
Nữ đế khẽ cười một tiếng, nàng lắc đầu: “Hoàng thúc à, câu nói này của ngươi hoàn toàn không lấy được lòng tin của mọi người đâu! Sao Đại Viêm chắc chắn được đây chính là xương rồng, bọn họ còn không có xương rồng kìa! Hơn nữa Đại Viêm là địch quốc, lời bọn họ nói không thể tin được!”
“Chuyện này…” Giang Nam vương lắp bắp.
“Được rồi, dù đây có là xương rồng thật thì làm sao ngươi có thể chứng minh Lâm ái khanh đã đưa nó cho ngươi?”
Nữ đế lại hỏi.
Giang Nam vương sốt sắng: “Khi ấy chỉ có mình Lâm Bắc Phàm có thể lại gần xương rồng thôi! Nếu đây là xương rồng thật, không phải hắn tuồn ra thì còn ai vào đây nữa?”
Nữ đế lắc đầu: “Hoàng thúc, ngươi đang luận tội bừa bãi đấy! Đúng thật là Lâm ái khanh có cơ hội lại gần xương rồng, song trừ Lâm ái khanh ra còn có cả vạn người bảo vệ xương rồng, bọn họ đều có cơ hội có được xương rồng! Ví dụ như bách quan trong triều, trong tay bọn họ ít nhiều đều có một ít…”
Bách quan: “Khụ khụ…”
“Thế nên hoàng thúc à, ngươi lôi một đống bột trắng chẳng phải xương rồng ra để định tội ái khanh của trẫm, đúng là xằng bậy!”
“Bệ hạ anh minh!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.
Trông dáng vẻ kiêu ngạo của Lâm Bắc Phàm, Giang Nam vương lại tức điên lên.
“Bản vương vẫn còn chứng cứ! Để mua chuộc Lâm Bắc Phàm mà hai năm nay, bản vương đã tặng cho hắn rất nhiều vàng bạc châu báu, ví dụ như Tam Bảo Ngọc Như Ý, Cửu Long Chân Kim Quan…”
Giang Nam vương đọc một loạt tên các món châu báu, đoạn nói: “Quá nhiều đồ! Chỉ cần tới lục soát phủ của hắn thì chắc chắn có thể tìm được, như vậy là có thể định tội hắn rồi!”
Nữ đế im lặng trong chốc lát rồi nói: “Những món châu báu ấy phần lớn trẫm chưa từng nghe nói đến! Thế nhưng trẫm biết Tam Bảo Ngọc Như Ý và Cửu Long Chân Kim Quan, hai thứ này tuyệt đối không thể ở trong tay Lâm ái khanh được!”
“A? Tại sao chứ?” Giang Nam vương ngẩn người.
“Bởi vì hai món đồ này đang ở trong tay trẫm! Mau mang lên đây cho hoàng thúc xem!” Nữ đế nói.
Một lát sau, hai món châu báu được thái giám đem lên.
Một cái là Tam Bảo Ngọc Như Ý có trạm trổ ngọc bích, trông long lanh, huyền ảo vô cùng.
Một cái khác là Cửu Long Chân Kim Quan, là một cái quan tài nho nhỏ được đúc bằng vàng, bên trên có khắc chín đầu rồng, trông tôn quý phi phàm vô cùng.
“Hoàng thúc nhìn xem, đây có phải là hai món châu báu của ngươi hay không?”
Giang Nam vương trừng mắt nhìn, hắn ta thực sự không dám tin: “Đúng rồi, giống y như đúc luôn, sau chúng lại nằm trong tay ngươi được?”
Nữ đế híp mắt cười: “Đây là do sứ thần của một nước nhỏ mang tới tặng cho trẫm! Nghe đâu bọn họ đã nhìn trúng mấy thứ đồ này ở một buổi đấu giá trong nước nên đã dùng rất nhiều tiền để mua lại rồi tặng cho trẫm!”
“Hả? Sao lại thế?” Giang Nam vương tiếp tục ngớ người.
Hắn ta suy nghĩ một lát, rồi lại bắt đầu giảo biện: “Có thể là do Lâm Bắc Phàm đem tới nước đó bán hòng phi tang đây mà!”
Nữ đế lắc đầu: “Hoàng thúc, ngươi quá đáng lắm rồi đấy! Nước nhỏ kia cách kinh thành hơn hai nghìn dặm, đường đi vô cùng xa! Từ lúc vào triều làm quan đến nay, Lâm ái khanh gần như toàn ở trong kinh thành, có vài lần rời khỏi kinh thành vì phải làm nhiệm vụ triều đình giao cho thôi. Mà lẫn nào cũng vội vàng cấp bách, không thể có cơ hội chạy đến một nước cách xa cả hai nghìn dặm được!”
“Hắn không đi thì có thể tìm người khác đi…”
“Ngươi nói vậy lại càng không có chứng cứ! Lâm ái khanh xuất thân từ dân thường, nhà làm gì có thế lực! Từ lúc vào triều làm quan đến nay hắn vẫn luôn ở trong nhà, nghiêm khắc yêu cầu chính mình không phát triển thêm bè phái gì cả, càng không thể có ai chỉ bảo hắn! Ngươi nói hắn tìm người khác, hắn thì tìm được ai chứ?”
Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Bệ hạ anh minh!”
Hắn cười thầm trong lòng, có Bạch Quan âm và thế lực sau lưng giúp đỡ phi tang vật chứng, ngươi đừng hòng bắt chẹt ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận