Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 617: Hết cách rồi

“Thế nên hoàng thúc à, tất cả những gì ngươi nói là vô căn cứ, không đủ để người khác có thể tin ngươi! Hay nói cách khác, ngươi đang có ý đồ vu oan mưu hại hiền tài của trẫm, xứng đáng bị chém!” Nữ đế lớn giọng nói, giọng điệu của nàng thoáng vẻ bất mãn.
Nàng lại nhìn Lâm Bắc Phàm, đau lòng bảo: “Ái khanh, khiến ngươi phải tủi thân rồi! Hai món châu báu này tặng cho ngươi vậy, coi như là trẫm thay hoàng thúc bồi thường cho ngươi, ngươi nhất định phải nhận lấy, không được từ chối!”
Lâm Bắc Phàm ngớ người, hai món châu báu này quay một vòng rồi lại về tới tay hắn, hơn nữa còn hoàn toàn hợp pháp chứ!
Đây là một chuyện tốt biết bao!
Lâm Bắc Phàm cảm động nói: “Đa tạ bệ hạ, thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!”
Giang Nam vương ở bên cạnh tức điên lên!
Nói liên hồi mà vẫn không thể kéo hắn xuống nước, đã thế còn để hắn có được hai món châu báo, thiên lý ở đâu hả?
“Bản vương vẫn còn chứng cứ…”
Nữ đế mất kiên nhẫn, nàng phất tay: “Lôi xuống, trẫm không muốn nghe nữa!”
Hai thị vệ bèn bước tới, chuẩn bị áp giải Giang Nam vương xuống.
Giang Nam vương vừa giãy giụa vừa gào lên.
“Bản vương không muốn đi! Bản vương còn lời muốn nói!”
“Lâm Bắc Phàm thực sự là một tên loạn thần tặc tử! Hắn còn ngày nào thì chắc chắn Đại Võ không được yên ngày đó!”
“Bệ hạ, nếu ngươi còn coi ta là hoàng thúc thì mau chóng bắt hắn đi!”
“Bằng không Đại Võ chúng ta chắc chắn sẽ bị hủy hoại trong tay hắn! Sẽ bị hủy hoại trong tay hắn đó!”
“Ngươi không bắt hắn thì chắc chắn sau này sẽ hối hận!”
“Ngươi nhất định sẽ hối hận!”
Nữ đế lại phất tay: “Lập tức lôi xuống, trẫm không muốn nhìn thấy hắn ta nữa!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Giang Nam vương bèn bị người ta nhấc lên như nhấc con heo và đưa ra ngoài.
Trông Kim Loan Điện càng ngày càng cách xa, hắn ta dồn hết sức lực gào lên: “Hôn quân! Đại Võ chắc chắn sẽ bại lụi trong tay ngươi!”
Cuối cùng, Giang Nam vương vẫn bị áp giải xuống, giọng nói của hắn ta càng lúc càng nhỏ rồi biến mất.
Nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm, nàng thấy hơi có lỗi: “Ái khanh, hoàng thúc đã không còn tương lai gì nữa rồi, thế nên hắn ta mới phẫn uất mà cắn ngươi một phát! Ngươi đừng để tâm những lời hắn ta nói, hắn ta đang muốn ly gián tình cảm quân thần chúng ta!”
“Bệ hạ nói phải, vi thần chắc chắn sẽ không để tâm đâu! Lời của một phản vương nói thì sao có thể làm lay động tình cảm và sự ăn ý giữa quân thần chúng ta?” Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười.
“Nói hay lắm! Quân thần chúng ta hãy đồng lòng tái tạo Đại Võ!” Nữ đế lớn tiếng nói.
“Vâng thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm chắp tay…
Sau khi nhận thưởng trở về, Lâm Bắc Phàm đoàn tụ cùng với người nhà và bạn bè.
Nghỉ ngơi hai ngày xong hắn lại tiếp tục đi làm, xử lý chỗ công việc đắp đống cả nửa tháng nay. Cuộc sống của hắn vẫn trôi qua như thế, song hắn dần dần chú ý hơn về phía dãy núi Phượng Hoàng.
Lúc này, ở cứ điểm mấu chốt núi Phượng Hoàng, quân Võ Tây và binh mã của triều đình đang chiến đấu ác liệt. Gần như mỗi ngày đều có một trận đánh nhỏ diễn ra, cứ ba ngày lại đánh một trận lớn, cứ thế diễn ra được một tháng.
Binh mã triều đình giữ vững dãy núi Phượng Hoàng, không để quân Võ Tây tiến vào dù chỉ một bước.
Hai bên đều có rất nhiều binh lính hy sinh, triều đình đã tổn thất mất năm vạn binh mã, quân Võ Tây còn tổn thất nhiều hơn, con số đã lên đến hơn mười vạn!
Sở dĩ Võ Tây vương bị tổn thất nhiều đến vậy, ngoại trừ bị ảnh hưởng từ việc công thành ra thì còn bởi quân Tà Nguyệt.
Bọn họ đi phía sau quân Võ Tây, xuất quỷ nhập thần, đánh úp làm loạn, khi phát hiện nguy hiểm thì lập tức chạy, thực hiện tinh thần chiến đấu du kích khiến Võ Tây vương bị bao vây và đau đầu vô cùng.
Hắn ta tức điên lên: “Cái đám chuột nhắt này!”
Hắn ta chỉ hận không thể túm lấy lũ chuột kia rồi giết sạch!
Thế nhưng hiện giờ hắn ta đang dốc hết sức lực để công thành, đánh tan căn cứ quan trọng nên không hơi đâu xử lý quân Tà Nguyệt được.
Hơn nữa thực sự thì không thể diệt hết quân Tà Nguyệt.
“Quân sư, ngươi có kế sách gì không?” Võ Tây vương đau đầu, hắn ta hỏi.
Quân sư Phượng Sồ cười khổ: “Vương gia, nếu như thực sự có cách thì thuộc hạ đã nghĩ ra từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến tận bây giờ?”
Võ Tây vương tức giận đập bàn, hắn ta quát: “Cũng bởi cái đám chuột nhắt kia hại bản vương được cái nọ mất cái kia, trước sau đều có địch, mười phần thực lực chỉ có thể phát huy đến sáu, bảy phần, đúng là đáng chết!”
“Đúng vậy thưa vương gia!”
Phượng Sồ tiên sinh gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Nếu không có đám chuột nhắt kia thì có thể chúng ta đã đánh tan cứ điểm quan trọng rồi, sau đó chỉ huy toàn quân tiến vào Trung Nguyên!”
“Quân sư, hiện giờ chúng ta còn bao nhiêu lương thực?” Võ Tây vương hỏi.
Phượng Sồ tiên sinh chắp tay nói: “Khởi bẩm vương gia, hiện giờ chỗ lương thực mà chúng ta có vẫn còn chống đỡ được trong hai tháng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận