Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 670: Tất nhiên là đến thăm các ngươi rồi

“Lão nhị, nói thật lòng, trong mấy huynh đệ chúng ta thì ngươi là người thông minh, giỏi ngụy tạo diễn kịch nhất! Ngươi đã diễn kịch mấy chục năm nay rồi, lừa tất cả người trong thiên hạ, sao ngươi lại bị cái tên kia hại thế?” Giang Nam vương không hiểu.
“Đúng đấy, bản vương cũng không hiểu, sao ngươi lại bị hắn lừa?” Võ Tây vương lấy làm lạ.
“Đó là bởi các ngươi không biết hắn xảo quyệt đến mức độ nào!”
Ký Bắc vương nghiến răng nghiến lợi, nói: “Hắn mới vào triều làm quan không lâu, vì tiền mà đã về dưới trướng của bản vương! Mấy năm nay hắn làm rất nhiều chuyện cho bản vương! Cách chế tạo thần khí khí cầu lớn là do hắn tiết lộ cho bản vương, bản vương đã phải chi ba, bốn trăm vạn lượng bạc đấy!”
Giang Nam vương và Võ Tây vương kinh ngạc: “Gì cơ? Hắn còn tiết lộ cách chế tạo khí cầu lớn cho ngươi?”
“Đúng thế, còn cả cách chế tạo tàu đệm khí nữa, cũng là do hắn tiết lộ cho bản vương đấy! Cái này thì bản vương đã chi bốn, năm vạn lượng bạc!” Ký Bắc vương nghiến răng kèn kẹt.
Giang Nam vương và Võ Tây vương tiếp tục kinh ngạc: “Sao? Hắn còn tiết lộ cách chế tạo tàu đệm khí cho ngươi?”
“Còn cả xương rồng nữa! Bản vương đã bỏ ra mấy trăm vạn lượng bạc để lấy được một phần xương rồng từ tay hắn!”
Hai người kia lại được phen kinh ngạc lần thứ ba: “Cả xương rồng cũng…”
“Cũng bởi thế mà bản vương mới tin tưởng hắn! Bởi vì hắn làm nhiều chuyện bán nước, có bị bại lộ là chém đầu ngay, hắn chỉ có thể đi theo bản vương thôi! Thế nhưng ai mà ngờ được…”
Ký Bắc vương ôm gối, hắn ta hận vô cùng: “Tại cổng kinh thành, lúc bản vương sắp thành công thì hắn lại đâm bản vương một nhát! Lúc bấy giờ bản vương mới biết bộ mặt thật của hắn, song giờ hối hận cũng đã muộn, các ngươi nói xem có buồn cười hay không chứ?”
Nói đoạn, Ký Bắc vương bật cười: “Ha ha…”
Sắc mặt Giang Nam vương và Võ Tây vương sa sầm hẳn đi.
Ký Bắc vương trông vậy bèn thắc mắc: “Lão tam, lão tứ, vẻ mặt các ngươi kỳ lạ vậy?”
Lúc này, Võ Tây vương bèn òa khóc.
Ký Bắc vương và Giang Nam vương kinh ngạc: “Lão tứ, sao ngươi lại khóc?”
“Bởi vì bản vương cũng bị cái tên Lâm Bắc Phàm kia lừa!” Võ Tây vương khóc oa oa.
“Hả? Hắn cũng lừa ngươi sao? Lừa ngươi kiểu gì?”
Võ Tây vương đau lòng vô cùng: “Giống y hệt lão nhị, thực ra trước kia cái tên Lâm Bắc Phàm kia cũng làm việc cho ta!”
Ký Bắc vương và Giang Nam vương chấn kinh: “Hả? Hắn cũng làm việc cho ngươi ư?”
“Đúng vậy!”
Võ Tây vương tiếp tục bi thương: “Hắn về dưới trướng của bản vương! Bản vương có được cách chế tạo tàu đệm khí và khí cầu lớn cũng do hắn tiết lộ, hắn đã cuỗm sáu, bảy trăm vạn lượng bạc của bản vương! Còn cả xương rồng nữa, hắn cũng bán cho bản vương, hại bản vương táng gia bại sản, chẳng còn thứ gì cả!”
Ký Bắc vương, Giang Nam vương tiếp tục kinh ngạc: “Hay lắm! Hắn cũng bán mấy thứ này cho ngươi?”
Võ Tây vương nói: “Bản vương còn tưởng hắn làm nhiều chuyện bán nước như vậy là đã một lòng đi theo bản vương rồi! Ai ngờ lúc ở cứ điểm Phượng Hoàng, hắn lại đâm bản vương một đao, hại đại quân sáu mươi vạn binh mã của bản vương chôn vùi tại cứ điểm! Hắn chính là một tên loạn thần tặc tử!”
“Không sai, hắn chính là tên loạn thần tặc tử!” Hai người kia đồng thanh nới.
Giang Nam vương thấy tình hình vậy cũng khóc rống lên.
“Lão tam, sao ngươi cũng khóc vậy?”
Giang Nam vương vừa khóc vừa nói: “Bởi vì bản vương cũng bị cái tên Lâm Bắc Phàm kia lừa!”
Ký Bắc vương và Võ Tây vương chấn kinh: “Gì cơ? Ngươi cũng bị hắn lừa á?”
“Đúng thế, giống y hệt các ngươi, cách chế tạo khí cầu lớn và tàu đệm khí của bản vương cũng là lấy được từ chỗ hắn, bản vương đã bỏ ra ba nghìn vạn lượng bạc!”
Giang Nam vương tủi thân rơi nước mắt, trông hắn ta cứ như một cô nương thanh lâu bị lừa tiền vậy.
“Thế nhưng hắn đã cuỗm rất nhiều ngân lượng của bản vương, không biết ơn thì thôi lại còn đâm dao sau lưng bản vương, các ngươi nói xem con người hắn có đáng ghét hay không? Có đáng hận hay không?”
“Đáng ghét! Đáng hận!” Võ Tây vương và Ký Bắc vương nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó ba người nhìn nhau rồi ôm nhau, khóc om sòm cả lên.
“Không ngờ ba huynh đệ chúng ta lại bị lừa bởi cùng một người!”
“Đấu cả một đời, cuối cùng thua một kẻ là người ngoài!”
“Ta đau lòng quá! Hu hu, quá đau lòng, hu hu.”
Bọn họ gào khóc đến mức khiến người nghe phải bồi hồi, người nhìn phải rơi nước mắt!
Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn bước vào: “Các ngươi đang khóc gì thế? Sao khóc nghe đau lòng vậy, có thể nói ra cho ta vui chút không?”
“Lâm Bắc Phàm! Cái đồ gian tặc nhà ngươi!” Ba vị phản vương nghiến răng nghiến lợi.
Giang Nam vương phẫn nộ, lớn giọng nói: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Đương nhiên là đến thăm ba vị vương gia rồi! Đối với ta mà nói cũng coi như có ơn gặp mặt, quen biết với các ngươi, làm người không thể vô tình vô nghĩa, thế nên ta đặc biệt tới thăm các ngươi đây!”
Lâm Bắc Phàm cười tươi rói: “Xem ra các ngươi sống không tốt, vậy là ta yên tâm rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận