Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 672: Làm việc quá tuyệt

Hạ Thiên Khung xòe tay ra, mỉm cười: “Chẳng phải do ngươi tham tiền hay sao? Ngươi chỉ cần theo bản cung tới Đại Hạ, ngươi muốn tham gì cũng được, muốn có gì có cái nấy, bản cung cho ngươi hết!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thái tử điện hạ, tới giờ mà ngươi vẫn còn muốn mời chào ta à?”
“Đó là điều đương nhiên! Tới giờ bản cung mới phát hiện ngươi là một nhân tài như thế nào, rõ ràng ngươi là một kỳ tài tuyệt thế, một yêu nghiệt ngàn năm có một!”
Hạ Thiên Khung lớn giọng nói: “Từ lúc ngươi lên làm phủ doãn Đức Thiên Phủ, dân chúng đều an cư lạc nghiệp!”
“Ngươi dẫn binh đánh trận, đông chống tám mươi vạn binh mã Đại Hạ ta, nam chống năm mươi vạn đại quân của Giang Nam vương, tây chống đại quân trăm vạn người của Võ Tây và Đại Nguyệt, bắc chống đại quân võ giả của Ký Bắc, bốn trận toàn thắng, thắng vô cùng đẹp mắt!”
“Chỉ có ngươi mới có thể thắng cả ngàn vạn binh mã như vậy! Có được một người như ngươi là có thể ổn định đất nước.”
Hạ Thiên Khung lại đưa ra lời mời: “Lâm đại nhân, chỉ cần sau này ngươi theo bản cung về Đại Hạ, chức thừa tướng chắc chắn sẽ là của ngươi! Thậm chí phong ngươi làm vương cũng không thành vấn đề! Tóm lại là tất cả những gì ngươi có ở Đại Võ thì bản cung đều cho ngươi, thậm chí còn cho nhiều hơn!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Nhưng ta là một tham quan gian thần!”
“Song ngươi tham có mức độ, gian có cái lý của gian!”
Hạ Thiên Khung lập tức nói: “Mấy hôm nay bản cung đã suy nghĩ và quan sát, phát hiện ngươi chỉ ra tay với những tên tham quan, trước nay chưa từng làm hại đến người dân! Ngươi đối xử với dân chúng rất tốt, cũng bởi có ngươi mà dân chúng trong kinh thành mới được sống giống con người! Về mặt pháp lý thì ngươi là một tên tham quan, nhưng về mặt đạo đức thì ngươi lại là một vị quan tốt!”
“Sở dĩ ngươi trở thành gian thần là bởi trung thần không thể sống được! Chỉ có gian hơn bọn họ, tham hơn bọn họ thì ngươi mới có thể tiếp tục sống, chuyện cũng chỉ có vậy mà thôi!”
Lâm Bắc Phàm lại nói: “Thế nhưng ta đã bắt ngươi, khiến ngươi trở thành tù nhân mất đi tự do, mất đi tôn nghiêm! Đã thế ta còn kéo Đại Hạ xuống bùn, chẳng lẽ ngươi không hận ta sao?”
“Hồi đầu đúng thật là bản cung rất hận ngươi! Thế nhưng khi nghĩ kỹ lại thì đó là do bản cung đã đánh giá thấp ngươi mới dẫn đến cục diện như vậy!”
Hạ Thiên Khung cười khổ: “Bản cung đã sai, bản cung có tội! Thế nhưng sự thật nó là như vậy, bản cung không thể thay đổi được, chúng ta nên nhìn về tương lai! Tương lai bản cung cần ngươi!”
Lâm Bắc Phàm và Hạ Thiên Khung cụng ly, hắn nói: “Đa tạ thái tử điện hạ đã hậu ái, ta thực không dám nhận! Thái tử điện hạ, ngươi có biết ta thích điểm nào ở ngươi nhất không?”
“Điểm nào?” Hạ Thiên Khung hỏi.
“Ta thích nhất là lòng khoan dung của ngươi! Dù ta là kẻ địch của ngươi, hại ngươi trở thành phạm nhân, hại Đại Hạ bị kéo xuống bùn khó mà đi lên được mà ngươi vẫn tha thứ cho ta, lại còn mời ta về làm việc trợ giúp ngươi!”
“Ta còn thích sự tự nhìn nhận, tự suy ngẫm lại của ngươi, lúc nào ngươi cũng kiểm điểm bản thân!”
“Ta còn thích thái độ của ngươi! Dù ở trong thiên lao nhưng ngươi vẫn bình thản, không đau buồn cũng không quá vui vẻ!”
“Những điều này… là phẩm chất mà một minh chủ nên có!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Chẳng trách lúc ở Đại Hạ ngươi lại đứng vững như núi Thái Sơn, không ai có thể dao động! Dù hiện giờ ngươi bị Đại Võ giam giữ song người ta vẫn cố hết sức để cứu ngươi, bởi vì ngươi xứng đáng!”
Hạ Thiên Khung hớn hở: “Thế ngươi có muốn đi theo bản cung không?”
Lâm Bắc Phàm trả lời: “Ta là tham quan, ngươi là minh chủ, đạo không giống thì không thể chung thuyền!”
Hạ Thiên Khung không cam tâm, hắn ta nói: “Bản cung sẽ không từ bỏ ngươi đâu!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Dù ngươi có từ bỏ hay không thì ta đã là thần của Đại Võ rồi! Người ta bảo trung thần không thể theo hai chủ, đổi một môn đình là chuyện ta không thể làm! Hơn nữa nữ đế cũng không bạc đãi ta, ta càng không làm được chuyện phản bội nữ đế!”
“Mặc dù trung thần không thể theo hai chủ, nhưng chim khôn phải lựa cây mà đậu!”
Hạ Thiên Khung vừa uống rượu vừa nói: “Nói thật lòng Lâm đại nhân à, mặc dù ngươi trèo cao song tình thế của ngươi cũng càng lúc càng nguy hiểm!”
Lâm Bắc Phàm hỏi: “Tại sao lại vậy?”
“Bởi vì ngươi công cao chấn chủ!”
Hạ Thiên Khung nói rõ ràng từng từ một: “Năng lực của ngươi quá mạnh, công lao quá lớn, nữ đế mê muội vô năng, hoàn toàn không thể kìm hãm ngươi! Đế vương ghen tị, nữ nhân cũng ghen tị, sớm muộn gì ngươi cũng trở thành cái gai trong mắt nữ đế! Hiện giờ ngươi bình an vô sự, song sau này thì sao? Sau này ngươi vẫn có thể bình an vô sự sao?”
“Hơn nữa ngươi đã đắc tội hết bách quan văn võ trong triều!”
Hạ Thiên Khung rót rượu, hắn ta nói: “Nghe đâu ngươi lại đi lục soát nhà của bọn họ? Đã thế còn lục được rất nhiều ngân lượng?”
Lâm Bắc Phàm trả lời: “Không sai, mới vừa rồi ta đã đi lục soát nhà của bọn họ, thu được hơn bốn nghìn vạn lượng vàng bạc châu báu, tất cả đều được đưa đến Lâm phủ!”
Bàn tay rót rượu của Hạ Thiên Khung khẽ run. Cái tên này đúng là quá tuyệt!
Bốn nghìn vạn lượng vàng bạc châu báu mà hắn cũng lục được, đúng là đắc tội bách quan vô cùng!
Hắn chẳng chừa lại một tí gì cả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận