Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 675: Chỉ cần tiền

Lâm Bắc Phàm lại đưa mọi người tới một nơi khác.
Nơi này cũng đang trồng lúa, ruộng chưa đến hai, ba mẫu song lúa ở đây rất cao, gần như cao bằng người trưởng thành.
Hơn nữa bông lúa ở đây to hơn, mẩy hơn, trông cứ như một cái chổi nhỏ.
Nữ đế và bách quan kinh ngạc: “Giống lúa này…”
Lâm Bắc Phàm cực kì kích động, hắn nói: “Đây chính là lúa lai tạo chân chính! Năm ngoái, vi thần đã trồng một lô giống lúa này ở Quốc Tử Giám, lúc vụ mùa thu có để lại giống, tới mùa xuân năm nay đem ra trồng ở đây. Tới giờ cuối cùng lúa cũng lớn, dự báo một mùa bội thu! Bệ hạ xem xem, hạt lúa này có to hay không?”
Nữ đế kích động nói: “To!”
Lâm Bắc Phàm hỏi: “Cây lúa có cao hay không?”
Nữ đế lại kích động nói: “Cao!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Thế bông lúa có đẹp không?”
Nữ đế vẫn đang rất kích động: “Đẹp!”
Lâm Bắc Phàm hỏi tiếp: “Đẩy mạnh trồng giống lúa này trên toàn quốc là có thể giải quyết vấn đề lương thực, đúng chứ?”
Nữ đế gật đầu: “Đúng! Nhất định có thể giải quyết!”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Các vị đại nhân, mọi người thấy sao?”
Bách quan đều kích động.
“Lúa tốt! Đúng thực là một giống lúa tốt!”
“Cả đời này bản quan chưa từng thấy giống lúa nào tốt như vậy, trông cao to và đẹp quá!”
“Chỉ cần trồng nó trên toàn quốc là chắc chắn có thể giải quyết vấn đề cơm ăn của hàng ngàn vạn người!”
“Những vấn đề của Võ Tây, Ký Bắc cũng sẽ được giải quyết!”
“Có giống lúa thần kì này là chắc chắn Đại Võ của chúng ta sẽ ổn định! Ông trời đang giúp Đại Võ ta!”
“Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng bệ hạ!”
“Ha ha…” Nữ đế bật cười.
Có giống lúa vừa cao vừa khỏe này thì Đại Võ của nàng sao có thể không vững chắc, sao có thể không phát triển?
Sản lượng tăng gấp bốn, năm lần, đã thế lúa còn lớn được ở những khu vực hanh khô hay rét lạnh. Vấn đề cơm ăn của cả nước sẽ được giải quyết, đúng là một loại lương thực siêu cấp!
Thứ này còn trân quý hơn cả vàng bạc, bắt buộc phải trông chừng cẩn thận!
Nữ đế hạ lệnh: “Lập tức phái binh lính bảo vệ ruộng lúa giống mới này, không được để lúa hỏng, không cho phép tiết lộ lúa ra bên ngoài, ai vi phạm sẽ chém đầu! Ngoài ra, để tên là lúa lai tạo cũng không được hay cho lắm, cứ gọi nó là lúa Thái Bình đi, ngụ ý thiên hạ thái bình!”
“Bệ hạ thánh minh!”
Bách quan đồng thanh hô…
Nữ đế nhìn ruộng lúa tươi tốt, hai mắt nàng tràn ngập hy vọng.
Có giống lúa Thái Bình cho sản lượng tốt thế này thì chắc chắn Đại Võ của nàng sẽ vững chắc, bách tính của Đại Võ chắc chắn sẽ có cuộc sống no đủ, an cư lạc nghiệp, thiên hạ của nàng chắc chắn sẽ thái bình mỹ mãn!
Nữ đế ngoảnh đầu nhìn Lâm Bắc Phàm, người đã mang tới tất cả những điều này: “Ái khanh, hai năm nay ngươi đã vất vả nhiều rồi! Vì giang sơn xã tắc, vì dân chúng, ngươi đã nghiên cứu ra một giống lúa mới giúp định quốc an bang!”
Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu: “Cũng không tính là vất vả, bởi vì vi thần đứng bên cạnh một người vĩ đại! Có người đó gạt bỏ mọi chông gai thì thần mới nghiên cứu ra được loại lúa này! So với người đó thì thần còn kém xa.”
Nữ đế mỉm cười và lắc đầu: “Ái khanh, ngươi khiêm tốn rồi! Hai năm nay ngươi đứng đầu nghiên cứu lúa Thái Bình, trong đó ngươi đã phải đối mặt với rất nhiều dị nghị và hiểu lầm, song ngươi vẫn nhẫn nhịn! Theo trẫm thấy, ngươi chính là một người vĩ đại! Ngươi đã dùng hai vai của mình để gánh vác bầu trời của Đại Võ!”
Lâm Bắc Phàm thầm cười khổ, hắn không giải thích gì nhiều, bởi có giải thích thì bọn họ cũng không hiểu.
“Nói thật, ái khanh đã nghiên cứu ra lúa Thái Bình giúp định quốc an bang, không chỉ có công mở rộng bờ cõi lãnh thổ mà còn có công tạo phúc cho dân chúng! Thế nhưng ngươi đã là thừa tướng, lại còn là Trung Dũng Công của triều đình, dưới một người trên vạn người, trẫm không biết phải thưởng cho ngươi gì nữa! Ngươi nói cho trẫm ngươi muốn cái gì đi, trẫm sẽ thưởng cho ngươi cái đấy!” Nữ đế lớn giọng nói.
Nhất thời, ánh mắt hâm mộ và đố kị của bách quan đều đổ dồn về Lâm Bắc Phàm! Lời hứa này của nữ đế đúng là quá hấp dẫn!
Lâm Bắc Phàm chắp tay, nói: “Đa tạ bệ hạ! Nhưng vi thần đã là thừa tướng, quyền cao chức trọng, không thiếu cái ăn cái mặc, hình như thần cũng chẳng cần gì cả!”
Nữ đế lớn giọng nói: “Có công không thể không thưởng, ngươi không muốn cũng không được!”
“Nếu đã vậy thì vi thần chỉ mong mỗi năm triều đình hãy hỗ trợ một nghìn vạn lượng kinh phí để thần tiếp tục nghiên cứu lúa Thái Bình, cho ra sản lượng lương thực nhiều hơn, để nhiều người dân được ăn cơm hơn!”
Nữ đế kinh ngạc: “Ngươi chỉ muốn tiền để nghiên cứu lúa Thái Bình thôi hả?”
“Đúng vậy, đây chính là yêu cầu của thần!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Bệ hạ, bệ hạ nghĩ mà xem, chúng ta đã nghiên cứu ra lúa Thái Bình với sản lượng lớn, chứng tỏ phương hướng chúng ta đi là đúng, tại sao chúng ta không tiếp tục nghiên cứu chứ?”
“Giờ mới là đời đầu mà đã có thể tăng sản lượng gấp năm lần! Đợi đến đời thứ hai biết đâu sẽ tăng năm, sáu lần! Còn lần thứ ba, thứ tư nữa? Cứ tiếp tục nghiên cứu, biết đâu lại cho ra một loại lúa nước siêu cấp khác năm trăm cân một mẫu thì sao!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận