Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 736: Ta có cách

“Bệ hạ, sở dĩ Đại Minh bị diệt vong là bởi rất nhiều nguyên nhân, song chủ yếu là bởi trong triều đình gian thần, tham quan hoành hành, đấu tranh giai cấp nghiêm trọng, thói quen khó sửa, lúc ấy người đứng đầu đất nước lại không thể xoay chuyển cục diện, cuối cùng đất nước chỉ có thể suy tàn, chỉ bảo vệ được chút thể diện cuối cùng mà thôi!” Lâm Bắc Phàm kể.
Nữ đế không nhịn được nghĩ đến cảnh ngộ của mình. Đất nước của nàng cũng đã đến cột mốc ba trăm năm! Nội bộ cũng đang bị tham quan gian thần hoành hành Đấu tranh giai cấp cũng đang diễn ra rất ác liệt, bách tính lầm than Bên cạnh đó còn bị phiên vương cắt cứ, dốc hết binh lực đi gây chiến, các nước mạnh khác thì nhìn chằm chằm, lúc nào cũng có thể tiến vào Trung Nguyên!
Nếu Lâm Bắc Phàm không xuất hiện thì e là nàng cũng bất lực, chỉ còn cách tìm một chỗ chôn mình thôi!
“Ôi!” Nữ để thở dài một hơi.
Làm gì có hoàng triều Đại Minh nào chứ?
Có lẽ ái khanh đã cố ý bịa ra câu chuyện nước Đại Minh tương tự với Đại Võ, nhân cơ hội ấy để nhắc nhở trẫm rằng hãy làm một hoàng đế tốt, đừng làm một hoàng đế khiến nước mất nhà tan!
Đúng là có lòng, đúng là trung thành!
Đại Võ có ngươi đúng là một sự vinh hạnh!
Nữ đế trừng mắt nhìn bách quan văn võ trong triều, sau đó mỉm cười với Lâm Bắc Phàm: “Ái khanh, ý của ngươi trẫm hiểu, trẫm biết phải làm thế nào rồi!"
Lâm Bắc Phàm chớp mắt, bệ hạ đang nói gì đấy? Sao ta chẳng hiểu vậy?
Bệ hạ lại hiểu sai gì rồi đúng không?
Lúc bấy giờ, nữ đế lại phất tay: “Trẫm phải làm một hoàng đế của thiên triều thượng quốc, chuyện hòa thân không phải nhắc đến nữa! Sau khi trở về hãy nói với tam hoàng tử Đại Viêm rằng hủy bỏ chuyện hòa thân! Nếu muốn đánh trận thì chúng ta sẽ tiếp!"
“Vâng thưa bệ hạ!” Bách quan đáp.
Tam hoàng tử Đại Viêm không đợi được đáp án mà mình muốn, hắn ta bèn trở về với vẻ không vui, sau đó thì thu dọn hành lý chuẩn bị về Đại Viêm.
Tối hôm ấy lúc Lâm Bắc Phàm trở về, tiểu quận chúa bèn quấn lấy hắn...
“Hôm nay lúc ở buổi triều sớm, tam hoàng tử Đại Viêm - Viêm Tinh Hà đã đề nghị chuyện hòa thân với nữ để tỷ tỷ đúng không, hắn ta muốn lấy ta hả?” Tiểu quận chúa nói với vẻ hung dữ.
Lâm Bắc Phàm trả lời, trông hắn bình thản vô cùng: “Đúng là có chuyện đấy, cơ mà ta đã giúp quận chúa dẹp chuyện hòa thân này rồi! Bởi vì ta biết chắc chắn quận chúa sẽ không đồng ý, thân làm bạn bè, quận chúa thấy ta đủ nghĩa khí không?"
Nói đoạn, hắn lại chọc gương mặt nho nhỏ của tiểu quận chúa, rất đàn hồi, chọc vui vô cùng.
Tiểu quận chúa vỗ cái tay nghịch ngợm của Lâm Bắc Phàm, nàng phẫn nộ nói: “Cái tên tam hoàng tử khốn khiếp đó dám mơ mộng đến bản quận chúa đây, hắn ta muốn lấy ta ư? Phi! Đúng là ăn mày mà đòi ăn xôi gấc, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng được!"
Lâm Bắc Phàm kinh ngạc: “Thế quận chúa muốn thế nào?"
“Muốn thế nào?"
Tiểu quận chúa siết chặt nắm đấm, nàng nghiến răng nghiến lợi: “Đương nhiên là phải cho hắn ta một bài học nhớ đời rồi, khiến hắn ta biết ta không phải là người dễ bắt nạt đâu! Quận chúa tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng"
Lâm Bắc Phàm lại kinh ngạc: “Quận chúa muốn làm thế nào?"
“Đương nhiên là tẩn cho hắn ta một trận, cho hắn ta răng rơi đầy đất, phải gào khóc kêu cha gọi mẹ!” Tiểu quận chúa tức giận nói.
Lâm Bắc Phàm vội khuyên nàng: “Tiểu quận chúa cứ từ từ đã! Hắn ta là tam hoàng tử Đại Viêm, thân phận đặc biệt, không thể xảy ra chuyện được! Hơn nữa bên người hắn ta có cao thủ đi theo bảo vệ, quận chúa không có cơ hội ra tay đâu!"
“Thế nhưng không ra tay thì ta không xả được cơn giận!” Tiểu quận chúa nói.
“Thực sự không cần đâu, hắn ta cũng chẳng sống được mấy năm nữa, không cần phải tính toán với một kẻ sắp chết đâu!"
Tiểu quận chúa: “Hả?"
Lâm Bắc Phàm họ khan một tiếng, đoạn bảo: “Ý của ta là tiểu quận chúa không trông thấy dáng vẻ của hắn ta sao? Hốc mắt hõm sâu xuống, sắc mặt trắng bệch, bước đi phiêu diêu, sức khỏe của hắn ta e là không xong rồi, thế nên chúng ta không cần phải để ý đến hắn ta, cứ để hắn ta tự sinh tự diệt đi!"
Tiểu quận chúa nghiêng đầu suy nghĩ, nàng gật đầu, nói: “Đúng là trông hắn ta rất suy nhược, rõ ràng là đã tửu sắc quá độ! Một tên bại hoại như vậy mà cũng đòi mơ mộng đến ta, bắt buộc phải cho hắn ta một bài học!” Lâm Bắc Phàm thấy quá mệt, sao lúc nào tiểu quận chúa cũng thích động thủ vậy nhỉ? Thân là một nữ tử mà suốt ngày đánh đánh đấm đấm, còn ra thể thống gì nữa?
Tiểu quận chúa cứ bạo lực, cứ bồng bột như vậy, nhỡ bị người khác bắt cóc thì biết làm thế nào? Cứ giở trò sau lưng thôi không vui hơn sao?
“Lâm Bắc Phàm, ngươi nói thẳng đi, ngươi có giúp ta không?"
Tiểu quận chúa giơ tay ra, ôm đầu Lâm Bắc Phàm, nói với giọng uy hiếp: “Nếu ngươi giúp thì chúng ta là bạn bè tốt nhất của nhau! Nếu ngươi không giúp..."
Hai mắt Lâm Bắc Phàm sáng lên: “Không giúp thì thế nào?"
“Không giúp thì chúng ta sẽ là huynh đệ ruột!"
Lâm Bắc Phàm: “Hả?"
Tiểu quận chúa huơ nắm đấm ra trước mặt Lâm Bắc Phàm.
“Kiểu huynh đệ ruột mà... có đánh gãy xương cũng phải dính lấy nhau!"
Lâm Bắc Phàm thấy rét lạnh: “Tiểu quận chúa, quận chúa làm như vậy là đang làm khó ta đấy!"
Giây tiếp theo, hắn sáp đến bên tai tiểu quận chúa, đoạn nói: “Thực ra có một cách rất đơn giản..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận