Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 783: Tặng bệ hạ “bình thịnh thế”

Lâm Bắc Phàm hoảng loạn vô cùng: “Công chúa điện hạ, không cần đâu! Nhỡ đâu bị tiểu quận chúa phát hiện thì hậu quả nghiêm trọng lắm!"
Tử Nguyệt công chúa khẽ cười một tiếng: “Quân sư cứ yên tâm đi, nàng đã bị đồ ăn ngon của bản cung mua chuộc rồi, hiện giờ nàng không có thời gian mà quan tâm đến chúng ta đâu, chúng ta mau đi thôi, tí nữa là bị nàng phát hiện đấy!"
Thế là Lâm Bắc Phàm bị đẩy vào thư phòng.
Lúc hắn đi ra thì trong tay có thêm một cái khăn, dùng để lau đi những dấu vết trên mặt.
Tử Nguyệt công chúa theo hắn ra ngoài, nàng che miệng cười.
Mấy ngày tiếp theo đều như vậy.
Ban ngày, Lâm Bắc Phàm hầu như đều ở trong cung xử lý công việc, sau đó lại chơi cùng với nữ đế.
Tới tối hắn còn chưa kịp ăn cơm đã bị Tử Nguyệt công chúa kéo vào thư phòng “ăn trộm”. Cùng lúc đó hắn còn phải đề phòng tiểu quận chúa, đôi khi nàng sẽ không nhịn được mà lén ăn đồ ăn.
Tới khi nghỉ ngơi hắn cũng không có quyền tự chủ mà được chia rõ ràng là sẽ ở chỗ của người này người nọ!
Mỗi lần nhớ đến điều này là Lâm Bắc Phàm lại thấy khổ vô cùng, hắn than thở: “Ta thực sự khổ quá mà!"
Dưới sự mong đợi của mọi người, cuối cùng năm mới cũng tới!
Năm mới đến, thời tiết mới cũng đến!
Ba tháng trước, mọi người vừa mới trải qua trận thiên tai trăm năm có một, mặc dù tổn thất nặng nề song cuối cùng bọn họ cũng vượt qua được, thế nên mọi người ai cũng vui mừng chào đón năm mới, hi vọng năm tới được hạnh phúc mỹ mãn!
Đêm giao thừa, vô vàn ánh lửa chiếu sáng khắp trời, gửi gắm những ước nguyện tốt đẹp của mọi người! Tiếp đó chính là khoảng thời gian ăn tết!
Ngày năm mới mọi người vẫn làm theo thường lệ, triều đình sẽ tổ chức đại triều hội, quân thần cùng nhau vui vẻ.
Lúc này, trên tay mọi người đều có quà tặng cho nữ đế. Lâm Bắc Phàm thân làm người đứng đầu trong triều đình nên hắn là người tặng đầu tiên.
Chỉ thấy hắn bưng một cái khay có phủ vải đỏ và chầm chậm bước tới.
Nữ đế mỉm cười: “Ái khanh, năm ngoái ngươi đã tặng trẫm nhất thống giang sơn (một thùng gừng). Quả nhiên dưới sự giúp đỡ của ái khanh, Đại Võ chúng ta đã kết thúc cục diện chia năm xẻ bảy, thống nhất giang sơn! Món quà này trẫm vô cùng thích! Năm nay ngươi định tặng gì cho trẫm thế? Trẫm nói trước nhé, quà bình thường trẫm không nhận đâu!"
Nhất thống giang sơn đồng âm với một thùng gừng Nhất thống giang sơn đồng âm với một thùng gừng “Bệ hạ yên tâm, nhất định bệ hạ sẽ thích món quà này!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Ồ? Là món quà gì thế?"
“Mời bệ hạ xem!"
Lâm Bắc Phàm vén tấm vải đỏ ra.
Thứ xuất hiện trước mắt mọi người là một bát cơm trắng, là kiểu cơm trắng cực kì bình thường.
“Ái khanh, cái này có ngụ ý gì?” Nữ để tò mò hỏi.
Lâm Bắc Phàm bật cười: “Bệ hạ, đây không phải là gạo bình thường đâu, nó được nấu bởi lúa Thái Bình đó!"
“Ồ....” Nữ đế gật đầu một cách hoang mang, nàng vẫn không hiểu cho lắm.
Lâm Bắc Phàm lại nói: “Bệ hạ nhìn xem, cái bát đựng cơm này giống cái gì?"
“Đây... hình như là một trái hồng?” Nữ đế nói.
“Đúng vậy, đây chính là quà chúc mừng năm mới mà thần tặng cho bệ hạ"
Lâm Bắc Phàm đưa cơm trắng trong tay mình qua, lớn giọng nói: “Thần tặng bệ hạ bình thịnh thế (hồng)"
Quả hồng và chữ thế đồng âm Quả hồng và chữ thế đồng âm “Mời bệ hạ thưởng thức!"
Nữ đế ăn hai miếng, nàng thích vô cùng.
Bách quan trong triều đều phục sát đất.
Đúng là thừa tướng, lần nào tặng quà cũng mang ngụ ý sâu xa khiến bệ hạ vui vẻ, quan trọng là còn rẻ nữa!
Chẳng trách mới làm quan hai năm mà hắn đã ngồi được lên đầu mọi người! Đúng là có thiên phú làm quan, không phục không được!
Tiếp đó, bách quan lần lượt tặng quà năm mới, nữ đế cũng nhận lấy một cách vui vẻ.
Sau đó, nữ đế mở tiệc chiêu đãi bách quan.
Ngày thường mọi người muốn ăn cũng không được mỹ vị cung đình, muốn uống cũng không được uống rượu ngon cung đình, song giờ những thứ này đều được mang lên khiến mọi người ăn no uống say, vô cùng vui vẻ.
Còn có cả ban nhạc của cung đình đàn ca nhảy múa giúp mọi người trợ hứng.
Trông cảnh tượng vui vẻ náo nhiệt ấy, nữ đế không khỏi nhớ lại những chuyện trong một năm nay. Mặc dù gặt hái được nhiều thành công song cũng chẳng dễ dàng gì!
Đại quân tám mươi vạn người của Đại Hạ sang xâm lược Đại Võ, cuối cùng bị đánh bại! Giang Nam vương, Võ Tây vương, Ký Bắc vương đều đứng lên khởi nghĩa, song tất cả đều bị thu phục, đất nước kết thúc hai mươi năm chia năm xẻ bảy, trở lại thống nhất, toàn vẹn!
Nạn châu chấu xuất hiện và thiên tai lạnh giá kéo tới, bọn họ đều vượt qua một cách an toàn, bờ cõi biên cương được mở rộng, nước Đa La nhập vào bản đồ của Đại Võ!
Lúa Thái Bình được nghiên cứu và phát triển thành công, sản lượng tăng mạnh!
Cục diện của Đại Võ đã thay đổi long trời lở đất!
Tất cả những điều này đều nhờ một người!
“Lâm ái khanh, một năm nay đã vất vả cho ngươi rồi! Trẫm kính ngươi một ly, cảm ơn tất cả những gì ngươi đã làm cho Đại Võ!"
Nữ đế nâng ly rượu, trịnh trọng nói với Lâm Bắc Phàm.
“Bệ hạ quá lời rồi, mời!” Lâm Bắc Phàm cũng bưng ly rượu lên.
Uống rượu xong, nữ đế lại nâng ly, lớn giọng nói: “Kính thừa tướng!"
“Mời bệ hạ, mời các vị đồng liêu!” Lâm Bắc Phàm đáp lễ...
1101 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận