Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 817: Không đội trời chung với ngươi

Không Hư đạo trưởng thờ dài một hơi: “Yêu cầu của hắn cao quá nhỉ!"
Khóe miệng của Dạ Lai Hương co giật: “Yêu cầu của hắn đúng là cao thật, đến bản công tử đây khó khăn lắm mới trộm được tuyệt thế trận bảo mà lại bị hắn lừa mất! Đến bản công tử đây còn rơi vào tay hắn thì thôi, ngươi đừng phản kháng nữa, ngoan ngoãn phối hợp đi! Bằng không hắn mà tiết lộ chuyện của ngươi ra thì hậu quả ngươi tự đi mà gánh!"
Sắc mặt Không Hư đạo trưởng lúc trắng lúc xanh.
Đúng lúc ấy, trong đầu hắn ta đang lóe lên cả chục cách giải quyết, song cuối cùng đều bị hắn ta phủ nhận.
Bởi lẽ những cách ấy đều vô dụng, trừ phi hắn ta có thể lập tức rời khỏi Đại Viêm hoặc có thực lực tầm Tông Sư, bằng không thì hắn ta chắc chắn sẽ toi đời!
Không Hư đạo trưởng buông hai cái tay nải trong tay xuống với vẻ không nỡ: “Ngươi lấy đi!”Dạ Lai Hương mở ra xem, hắn ta mỉm cười: “Đúng là một lựa chọn sáng suốt!"
Tiếp đó, Dạ Lai Hương lại đi lục lọi một phen, vét sạch vàng bạc châu báu trong phòng.
Không Hư đạo trưởng nhìn mà trong lòng rỉ máu.
Đây là những gì hắn ta phải mạo hiểm, vất vả tích lũy trong vòng nửa năm nay.
Ban đầu hắn ta còn tưởng mình có thể thoát thân thành công, được hưởng thụ tất cả, kết quả lại phải dâng hết cho người ta.
Cũng có thể nói hắn ta đã đắc tội Đại Viêm, kết quả lại chẳng được lợi lộc gì.
“Cái tên Lâm Bắc Phàm đáng chết này, bần đạo không đội trời chung với ngươi!” Hai mắt Không Hư đạo trưởng như tóe ra lửa.
Tiểu đồ đệ nhìn căn phòng trống trơn, hai mắt vô hồn, hắn ta nói: “Sư phụ, chúng ta còn chạy nữa không?” Không Hư đạo trưởng nghiến răng nghiến lợi: “Đương nhiên là phải chạy rồi, bắt buộc phải chạy!"
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng lại được mở ra, Dạ Lai Hương thong thả bước vào.
Không Hư đạo trưởng và tiểu đồ đệ đều giật mình.
Dạ Lai Hương vội nói: “Đừng căng thẳng, ta cũng đâu phải người tốt lành gì...” Không Hư đạo trưởng, tiểu đồ đệ: “..."
“Thật ngại quá, ta nói nhầm!"
Dạ Lai Hương vỗ đầu: “Mặc dù trước kia ta là một tên trộm, song hiện giờ ta đã thay đổi rồi, là một Ngự Miêu chuyên môn bắt trộm!"
Không Hư đạo trưởng kìm nén cơn giận, hắn ta nói: “Ngươi lại tới làm gì nữa? Ở đây không còn thứ gì cho ngươi nữa đâu!"
Dạ Lai Hương vừa phe phẩy quạt vừa híp mắt cười: “Đương nhiên là bản công tử biết rồi, có điều bản công tử vẫn còn một nhiệm vụ cần phải diễn một vở kịch, hi vọng các ngươi phối hợp!"
“Kịch gì?” Không Hư đạo trưởng hỏi.
Lúc này, Dạ Lai Hương đột nhiên ra tay, Không Hư đạo trưởng cũng nhanh chóng phản kháng.
Xét về mặt thực lực thì hai người đều có tu vi hàng Tứ phẩm, thực lực cũng coi như ngang hàng nhau.
Song khinh công của Dạ Lai Hương lại vô cùng tài giỏi, tốc độ vô cùng nhanh, cộng thêm thanh đao nhỏ mà Lâm Bắc Phàm cho hắn ta nữa nên hắn ta có ưu thế hơn rất nhiều. Không Hư đạo trưởng nhanh chóng thất thố và bị Dạ Lai Hương điểm huyệt.
Tiểu đồ đệ của hắn ta cũng bị khắc chế.
“Dạ Lai Hương, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì hả?” Không Hư đạo trưởng gầm lên.
“Mới nãy ta đã nói rồi cơ mà, ta chỉ muốn các ngươi phối hợp giúp ta diễn một vở kịch! Yên tâm, huyệt đạo trên người ngươi sẽ được giải sau một canh giờ, bản công tử đi đây!” Nói đoạn, Dạ Lai Hương bèn vỗ mông rời đi.
Khi hắn ta xuất hiện một lần nữa thì đã trở thành dáng vẻ của Không Hư đạo trưởng. Hắn ta tới hoàng cung một cách rất đường hoàng, nghiêm túc nói: “Vô Lượng thiên tôn, bần đạo có chuyện quan trọng cần bẩm báo với bệ hạ, làm phiền các ngươi thông báo một tiếng!"
“Vâng thưa quốc sư đại nhân!"
Không lâu sau, Dạ Lai Hương gặp được hoàng đế Đại Viêm bên trong hoàng cung.
“Quốc sư, chuyện Dạ Lai Hương xuất hiện là sao?"
“Vô Lượng thiên tôn!"
Dạ Lai Hương nghiêm túc nói: “Khởi bẩm bệ hạ, bần đạo đã quan sát tinh tượng, tâm huyết dâng trào, cảm thấy bảy ngày sau chính là thời cơ tốt để luyện chế thuốc trường sinh bất lão!"
“Thế nên bần đạo định chay tịnh bảy ngày, bình tâm tịnh khí, làm tốt chuẩn bị để luyện chế thần dược! Chuyện này không được qua loa, mong bệ hạ phái một vài cao thủ bảo vệ phủ quốc sư, bần đạo cảm kích vô cùng!"
Đại Viêm hoàng đế nghe vậy bèn cực kì vui mừng: “Được được được! Quốc sư cứ làm việc đi, những chuyện khác trẫm sẽ sắp xếp cho ngươi!"
“Tạ bệ hạ khai ân!” Dạ Lai Hương chắp tay.
Một canh giờ sau, huyệt đạo trên người Không Hư đạo trưởng đã được giải, cùng lúc đó thánh chỉ và một đám cao thủ của triều đình cũng tới.
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, bảy ngày sau, quốc sư sẽ luyện chế thuốc trường sinh bất lão, cần phải chay tịnh trong phủ, bình tâm tịnh khí, trẫm đặc biệt phái một vài cao thủ của triều đình tới bảo vệ phủ quốc sư! Khâm xử!"
Không Hư đạo trưởng sững sờ!
Bảy ngày sau hắn ta phải luyện chế thuốc trường sinh bất lão ư, sao hắn ta lại không biết chuyện này vậy? Mà luyện chế thì luyện chế, cần gì phải có cao thủ bảo vệ nữa chứ?
Sợ hắn ta chạy không thoát hay gì?
Không Hư đạo trưởng bèn đi nghe ngóng, cuối cùng hắn ta phẫn nộ đến cực điểm!
“Chắc chắn là do cái tên Dạ Lai Hương kia! Tên này dám đóng giả bần đạo đi bẩm báo với hoàng đế, lại còn làm hỏng kế hoạch của bần đạo nữa chứ! Bần đạo không đội trời chung với nhà ngươi!"
1089 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận