Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 820: Để ta thành toàn cho ngươi

Nhìn thời gian không còn sớm nữa, hắn ta diễn thêm nửa canh giờ là có thể xong việc. Cứ nghĩ đến đây là tên đạo sĩ bất lương lại càng ra sức “biểu diễn” hơn.
Thế là hắn ta lại nôn thêm một ngụm máu nữa lên lò luyện đan.
Mà lúc này bầu trời bỗng xuất hiện từng tầng mây đen.
Lâm Bắc Phàm ở trên tầng mây đen đó. Nhìn đạo sĩ bất lương đang ra sức “bán mạng”, hắn bèn âm thầm mỉm cười: “Đến lúc thêm một chút gì đó cho ngươi rồi! Gió tới!"
Dưới sự điều khiển của Lâm Bắc Phàm, từng cơn gió lớn điên cuồng thổi tới, cuộn hết thảy cát bụi lên, sắc trời cũng thay đổi.
Mọi người đều kinh ngạc.
“Sao đột nhiên lại có gió thế này?"
“Gió to quá!"
“Trận gió yêu ma quỷ quái này, quá không bình thường!"
“Mây đến!” Lâm Bắc Phàm lại nói.
Mây đen trên trời bèn tích tụ lại, ban đầu chỉ là một đám mây nho nhỏ song dần dần trở thành một tầng mây đen to lớn, bao phủ khắp kinh thành, có cảm giác như mây đen sắp sửa đè bẹp kinh thành vậy.
Mọi người lại kinh ngạc không thôi.
“Sắp mưa rồi hả?"
“Thời tiết sao nói thay đổi là thay đổi ngay vậy?"
“Chuyện lạ ghê!"
Sắc mặt hoàng đế Đại Viêm lộ vẻ lo lắng: “Hiện giờ đang là lúc quan trọng để luyện chế thuốc trường sinh bất lão mà đột nhiên lại nổi gió, đổ mưa, như này thì phải làm sao mới được đây? Liệu có ảnh hưởng đến việc luyện đan của quốc sư không?"
Mọi người không ai có thể chắc chắn được nên không trả lời.
Còn tên đạo sĩ bất lương đang ra sức biểu diễn kia cũng đang vui mừng hết sức! Trận mưa gió này đến đúng lúc quá, đúng là ông trời đang giúp ta mà!
Do hắn ta không luyện được đan dược nên ông trời mới tìm cho hắn ta một lý do hoàn hảo đây mà!
Các ngươi nhìn xem, ông trời hô mưa gọi gió tới rồi, thời tiết khó lường, làm ảnh hưởng đến việc luyện đan của ta!
Không phải ta không luyện được đan mà là ông trời không cho ta cơ hội! Ha ha!
Tên đạo sĩ bất lương hớn hở gào lên: Cho mưa bão mạnh hơn nữa đi!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm ở trên trời bèn phất tay, hắn hơi hưng phấn: “Tới lúc thể hiện kĩ thuật chân chính rồi!"
Lâm Bắc Phàm chỉ lên trời: “Sấm tới!"
Bị hắn chỉ đạo, bầu trời bèn nổi lên những tiếng sấm đáng sợ, từng tia sét như xé rách bầu trời, tạo nên những âm thanh rẹt rẹt, khiến người ta nhìn mà hoảng sợ.
Hoàng đế Đại Viêm và mọi người chau mày, bọn họ lo lắng không thôi.
“Có cả sấm sét luôn thế này, xem ta sắp mưa thật rồi!"
“Ông trời không hay tí nào cả!"
“Vừa nổi gió vừa sấm sét thế này thì còn luyện đan dược được không đây?"
“Chẳng lẽ chuyện luyện chế đan dược phải thất bại rồi sao?"
“Phải làm sao mới được đây?"
...
Một lão thần nói: “Bệ hạ, chắc là sắp mưa to rồi, chúng ta vào phòng tránh mưa đã!"
Hoàng đế Đại Viêm chỉ tay về phía tên đạo sĩ bất lương: “Thế quốc sư..."
"Bệ hạ, quốc sư là cao thủ Tiên Thiên, lại có bản lĩnh đặc biệt nên chắc sẽ không sao đâu!"
Vị lão thần kia nói: “Bệ hạ, chúng ta vào nhà tránh mưa thôi, tránh cho quốc sư phải phân tâm!"
“Ôi... thôi được rồi!"
Hoàng đế Đại Viêm và mọi người bèn tới dưới hiên nhà tránh mưa, sau đó bọn họ tiếp tục quan sát Không Hư đạo trưởng luyện đan với vẻ mặt lo lắng.
Tuy nhiên, dưới tình hình khắc nghiệt như vậy, đạo sĩ bất lương lại hớn ha hớn hở.
Sấm sét cũng đến luôn rồi, lần này thì quá hay rồi, hắn ta có thể chắc chắn việc luyện đan sẽ thất bại! Mưa nữa đi, diễn kịch phải diễn cho trọn vẹn!
Lâm Bắc Phàm gần như nghe được tiếng hắn ta đang hoan hô, thế là hắn bèn phất tay, bầu trời bỗng rền vang một tiếng, cơn mưa lớn trút xuống.
Cơn mưa to đó dội xuống lò luyện đan đang đỏ rực lửa, tạo ra những tiếng xì xèo. Hơi nước bốc lên cuồn cuộn, gần như dập tắt lửa bên trong.
Hoàng đế Đại Viêm và các quan văn võ càng lo lắng hơn nữa!
Thế nhưng tên đạo sĩ bất lương thì vô cùng vui vẻ! Xem ra đã đến lúc hắn ta nghỉ tay rồi! Hắn ta chuẩn bị một màn kết thúc lay động tâm can, vẽ một lá bùa nghỉ ngơi cho sự nỗ lực của mình!
Chỉ thấy hắn ta ngẩng đầu lên, gào thét với ông trời: “Ông trời ơi, ngươi đang cản trở việc luyện chế thuốc trường sinh bất lão của ta đó sao? Bản tọa nói cho ngươi hay, ngươi đừng có nằm mơ! Dù ngươi có là ông trời thì bản tọa cũng sẽ nghịch thiên mà làm!"
Tên đạo sĩ bất lương dùng hai tay bê lò luyện đan lên, hét lên những câu phản kháng vận mệnh với ông trời.
“Ông trời, tới đi! Mệnh của ta là do ta chứ không phải do trời!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Để ta thành toàn cho ngươi!"
Hắn lại phất tay, một tia sét màu tím rạch ngang trời, kèm theo đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc đánh thẳng về phía phủ quốc sư.
Mặt Không Hư đạo trưởng tái mét!
Ta chỉ nói bừa thôi mà ngươi lại làm thật à?
Hắn ta ôm lấy lò luyện đan rồi chạy!
“Uỳnh uỳnh!"
Tia sét màu tím kia vẫn hoành hành, vừa hay đánh đúng vào vị trí ban nãy Không Hư đạo trưởng đứng và tạo ra một cái hố cực lớn, khói bụi bay lên, đá vụn văng khắp.
Không Hư đạo trưởng thở hắt ra một hơi, may mà ban nãy hắn ta chạy nhanh, bằng không tia sét kia sẽ đánh trúng hắn ta rồi, hắn ta sẽ chết toi.
Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm lại phất tay, một tia sét nữa lại ập xuống.
1127 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận