Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 855: Có chết cũng phải gắng

“Lưu tướng quân, binh mã của Đại Mạc các ngươi thật nhiều, còn hơn Đại Võ chúng ta mười vạn người!” Lâm Bắc Phàm nhìn tướng quân do Đại Mạc phái tới, tấm tắc bảo.
Lưu tướng quân chính là tướng quân do Đại Mạc phái tới thống lĩnh binh mã Đại Mạc.
Lưu tướng quân của Đại Mạc lập tức báo cáo với Lâm Bắc Phàm: “Khởi bẩm nguyên soái, lần này phạt Hạ chính là một trận chiến chính nghĩa cho nên Đại Mạc ta tham gia với sức mạnh toàn quốc, hiển nhiên dân số sẽ nhiều rồi!"
“Hóa ra là như vậy!"
Lâm Bắc Phàm chỉ tay về một đám binh già, cười như không cười, bảo: “Lưu tướng quân, đây cũng là lính của Đại Mạc các ngươi sao? Thoạt nhìn cũng năm, sáu mươi tuổi rồi, tóc đã bạc phơ, nửa người chôn trong đất, bọn họ đánh trận được sao?"
Lưu tướng quân đáp với vẻ đường hoàng: “Nguyên soái, ngươi đừng coi thường bọn họ! Có câu: Tuổi già chí chưa già, liệt sĩ tuổi già, ý chí không dừng! Bọn họ đều là lính già dũng cảm và thiện chiến ở Đại Mạc ta, có thể một địch mười! Nghe nói lần này phạt Hạ, bọn họ đều hăng hái báo danh! Mạt tướng không muốn phụ tâm ý của bọn họ vì thế đã chiêu mộ tất cả!"
Đúng lúc này, đám lính già được Lưu tướng quân khen không ngớt miệng run rẩy đi lên.
Một người trong số đó giẫm vào hố mà ngã, rắc một tiếng, xương gãy, tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn quân.
“Ối giời ơi, xương của lão phu gãy rồi, ai cứu ta với?"
Lâm Bắc Phàm: “..."
Lưu tướng quân: "..."
Hắn ta đổ mồ hôi hột, giảo biện: “Nguyên soái, ngươi nghe ta nói, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Đúng là rất ngoài ý muốn, chỉ một cái hố như vậy đã có thể khiến hắn ta ngã gãy xương! Cũng may chỉ là gãy xương bằng không còn chưa xuất sư mà người đã chết trước rồi!"
Lưu tướng quân túa mồ hôi đầm đìa, sắc mặt đỏ gay.
“Vậy mấy người này làm sao vậy?"
Lâm Bắc Phàm chỉ tay vào mấy người mang mùi son phấn khác: “Ngươi tuyển người già vào cũng thôi đi, mấy người bọn họ thoạt nhìn rất giống nữ giới, có thể đánh trận được không đấy?"
Lưu tướng quân lại giảo biện: “Nguyên soái, ngươi đừng coi thường bọn họ! Phải biết rằng phụ nữ cũng có thể chống nửa bầu trời”.
Đúng lúc này, một người phụ nữ bụng khá lớn đột nhiên ôm bụng ngồi xuống, đau đớn kêu lên: “Ối, đứa nhỏ trong bụng ta không nghe lời, ta sắp đẻ rồi! Mau gọi bà đỡ..."
Lâm Bắc Phàm: “..."
Lưu tướng quân: “..."
Lâm Bắc Phàm cười lạnh: “Đúng là có thể chống nửa bầu trời, nếu không ngoài ý muốn thì chắc là nàng ta sẽ sinh một đứa con trai, lại có thể sung quân tiếp! Lưu tướng quân, ngươi nói có phải không?
Lưu tướng quân vã mồ hôi như tắm, xấu hổ không chịu nổi, chỉ muốn tìm một cái rãnh trên đất mà chui xuống. Nước Đại Mạc còn đỡ, vẫn còn biết xấu hổ, phái người tứ chi đầy đủ tới đây, mà các quốc gia khác ngay cả người tàn tật cũng không bỏ qua.
Liếc mắt nhìn qua, không phải thiếu chân thiếu tay thì chính là điếc tai mắt mù, có người không chỉ mắt không nhìn thấy mà con cụt cả hai chân, được người đẩy tới đây, người như thế còn có thể đánh thắng trận sao?
Đi còn không tiện, chỉ có thể tới tìm đường chết!
Thật sự quá khiến người phẫn nộ.
Chính vì thật giả lẫn lộn như thế cho nên binh lực của sáu nước này cộng lại nhân số lại đạt đến ba trăm vạn kinh người!
Trong đó quân chính quy đến một trăm vạn là cùng! Quân ô hợp thì đến hai trăm vạn người!
Lâm Bắc Phàm nhìn mà vô cùng tức giận, không thể không mở cuộc họp tinh giảm quân, mấy người không có năng lực tác chiến đó bị đá ra ngoài làm nhân viên hậu cần của đại quân.
Cứ như vậy, binh lực của sáu nước này giảm đến hai trăm vạn, nhưng vẫn rất tạp nham.
Lâm Bắc Phàm cũng lười gây sức ép, nếu các ngươi cứ đòi lôi bọn họ tới cho đủ quân số, không quan tâm đến sống chết của dân chúng trong nước mình như thế, vậy lúc đánh trận kéo chân tuyệt đối cũng đừng trách ta.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, hắn dẫn đại quân hai trăm năm mươi vạn người chậm rãi xuất phát Mà lúc này, toàn thiên hạ đều chú ý vào một trận chiến này!
Bên Đại Hạ cũng đang vội vàng điều binh khiển tướng, tổng cộng tập trung được đại quân năm mươi vạn người chống cự ở tiền tuyến biên quan.
Thế nhưng nguyên soái của Đại Hạ nhìn thấy đại quân đông nghìn nghịt kéo tới cũng trực tiếp tuyệt vọng!
Hai trăm năm mươi vạn người lận, thế này đánh kiểu gì?
Binh lực toàn quốc Đại Hạ bọn họ cũng có từng đấy!
Nhưng bọn họ phải ở cứ điểm biên giới chống kẻ địch bên ngoài và trấn thủ các thành trì lớn ngăn ngừa loạn dân, không có khả năng phái tất cả tới đây đánh trận.
Lại nhìn thấy nguyên soái của liên minh là Lâm Bắc Phàm lại càng thêm tuyệt vọng!
Người này am hiểu đánh trận nhất, đặc biệt là đại chiến lấy yếu thắng mạnh, lấy ít thắng nhiều, hơn một năm đánh mấy trận chiến lớn vậy mà không có một trận nào thua, được xưng là quân thần cũng không hề quá chút nào!
Đại Hạ bọn họ đã từng bại trong tay người này!
Một lần này lại dẫn đại quân hai trăm năm mươi vạn người tới đây, binh lực gấp năm lần của bọn họ, thế này còn đánh kiểu gì nữa?
Nguyên soái Đại Hạ lặng lẽ thở dài, đánh không lại cũng phải đánh, có chết cũng phải gắng Vì hậu phương Đại Hạ hỗn loạn, triều đình mạnh ai nấy làm, hoàn toàn không thể tổ chức thành sức lực phản kháng.
Nếu bị quân liên minh đánh thủng biên giới chắc chắn sẽ tiến quân thần tốc, một đường thẳng đến dãy núi Bạch Hổ, vùng đất này đều sẽ đổi chủ.
1177 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận