Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 86: Bán nước

"Hai trăm vạn á!" Hai người Mạc Như Sương hít phải một hơi khí lạnh.
"Vừa mới trở thành trạng nguyên đã tham ô hai trăm vạn, các ngươi nói xem hắn có tham hay không?"
Hai người không hề do dự mà gật đầu: "Tham!"
"Sau đó, hắn lại phụng chỉ kiểm tra và tịch thu tài sản tại nhà của các đại ngôn quan, hắn tiếp tục tham ô thêm mấy chục vạn nữa!"
Quách Thiếu Soái sửng sốt: "Đến cả ngôn quan mà cũng dám tham ô, đúng là gan to bằng trời mà!"
"Còn không phải chắc?" Tiểu nhị gật đầu tỏ vẻ tán thành: "Nhưng ngươi cho rằng, hắn sẽ ngừng tay chắc? Ta nói cho các ngươi biết sự tham lam của hắn còn vượt xa tưởng tượng của các ngươi nhiều!"
Quách Thiếu Soái hỏi: "Sau đó, hắn lại tham ô thế nào nữa?"
Tiểu nhị nhỏ giọng đáp: "Sau đó, hắn nhận được sự ân sủng của nữ đế trở thành ti nghiệp tại Quốc Tử Giám, lần này hắn lại càng quá quắt hơn, đến cả tiền của học trò mà cũng nảy sinh ý đồ! Có người nói, trong một tháng qua, hắn đã tham ô hơn ba trăm vạn rồi!"
"Ba trăm vạn!" Hai người Mạc Như Sương lại hít phải một hơi khí lạnh.
Quách Thiếu Soái không nhịn nổi mà đập bàn đứng dậy, tức giận nói: "Thật quá tham lam! Đến cả học trò mà cũng không buông tha, hắn có còn là con người nữa không vậy?"
"Suỵt, suỵt... Nhỏ cái miệng thôi, đừng để tai mắt của trạng nguyên nghe thấy!" Tiểu nhị sợ hết hồn, vội vàng kéo Quách Thiếu Soái ngồi xuống, vừa kéo vừa liếc nhìn bốn phía, thấy không có ai hắn ta mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hắn ta cười khổ và bảo: "Xin hai vị bình tĩnh, đừng kích động! Lâm Bắc Phàm mà nghe thấy thì chúng ta tiêu đời mất!"
"Sợ gì chứ? Hắn làm gì được ta nào?" Quách Thiếu Soái rất coi thường.
"Ngươi không sợ nhưng ta sợ!" Vẻ mặt của tiểu nhị tiu nghỉu như quả mướp đắng: "Ngươi là đại hiệp, nếu ngươi làm hắn tức giận thì cùng lắm là bỏ đi! Nhưng ta và người nhà ta đều sống ở nơi nay, không thể đi được!"
"Sư đệ, đừng kích động!" Mạc Như Sương khuyên nhủ, sau đó nàng mỉm cười với tiểu nhị: "Tiểu nhị, sư đệ ta còn nhỏ tuổi nên không hiểu chuyện, khiến ngươi chê cười rồi! Ngươi nói tiếp đi!"
Tiểu nhị bị nụ cười của Mạc Như Sương mê hoặc đến mức chết mê chết mệt, ngơ ngác gật đầu: "Được thôi!"
"Còn nữa, sau này hắn còn vì tiền mà bán nước, phản bội Đại Võ chúng ta nữa chứ!"
Hai người lại một lần nữa phải hoảng hốt: "Cái gì, hắn bán nước sao?"
"Chuyện là thế này! Trước đây, Đại Võ chúng ta và nước Đa La từng xảy ra chiến tranh, Đa La bại trận, bọn họ đến đây để đàm phán giảng hòa và thương lượng chuyện bồi thường! Lâm Bắc Phàm phụng chỉ tiếp đón bọn họ!"
"Trong quá trình tiếp đón, hắn ngang nhiên nhận hối lộ của sứ thần Đa La! Hắn thích thứ gì, sứ thần lập tức mua thứ ấy cho hắn, khi ấy tất cả mọi người trên đường đều thấy cả!"
"Sau khi nhận hối lộ, Lâm Bắc Phàm dùng lý lẽ để tranh luận, nói tốt cho Đa La! Sau đó, các ngươi đoán xem khoản cống nạp giữa hai nước được quyết định thế nào?"
Hai người Mạc Như Sương đồng thanh: "Thế nào?"
"Một nước bại trận như Đa La lại chẳng phải bồi thường lấy một xu!"
"Không chỉ không cần bồi thường, mà bến cảng cũng mở cửa, cho phép thương nhân hai nước buôn bán qua lại! Thậm chí triều đình còn muốn đưa người trí thức đến nước bọn họ mở lớp dạy học, truyền thụ kiến thức, giáo dục người dân nữa chứ..."
"Có nhìn kiểu gì thì những chuyện này cũng đều là chuyện có lợi cho Đa La, nhưng lại chẳng giúp ích gì cho Đại Võ chúng ta cả!"
"Thật đáng thương cho con dân Đại Võ, còn trẻ tuổi như thế mà lại phải chôn xương nơi biên thùy, đổi lấy kết quả đáng thất vọng thế này!"
Tiểu nhị nghiến răng nghiến lợi: "Các ngươi nói xem, như thế chẳng phải bán nước là gì?"
"Như vậy là bán nước rồi còn gì!" Hai người Mạc Như Sương nhắm mắt lại tuyệt vọng.
Gân xanh trên mặt nổi cả lên, những ngón tay đặt trên bàn cũng cào ra vết xước.
"Tên giặc bán nước này! Vì chút tiền bạc mà lại đem bán lợi ích của Đại Võ ta, thật đáng trách! Loại người này có giết một trăm lần cũng chẳng có gì đáng tiếc!" Quách Thiếu Soái vừa mừng vừa giận.
Giận là vì hắn ta thực sự rất căm thù tham quan, đặc biệt là đám giặc bán nước!
Mừng là vì hình tượng hoàn hảo Lâm Bắc Phàm trong lòng hắn ta đã bị phá hủy hoàn toàn rồi.
Cho dù ngươi có gương mặt đẹp trai hơn ta, tài giỏi hơn ta thì có sao?
Cho dù ngươi được hưởng hết mọi vinh hoa phú quý thì đã sao?
Nhưng ngươi là một tên tham quan!
Một kẻ tham lam, bán nước, lại chẳng biết liêm sỉ là gì, đây sẽ là vết nhơ bám trên người mà ngươi mãi mãi không thể xóa sạch được!
Người bẩn thỉu như loài rệp trong cống nước không đủ tư cách khiến ta phải ngưỡng mộ và ghen tị!
"Không ngờ hắn lại là người như thế..." Ánh mắt của Mạc Như Sương trở nên phức tạp.
Nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, vẻ ngoài ôn hòa dịu dàng và cách nói chuyện không hề tầm thường của hắn đã để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng.
Nàng còn định tiến cử hắn với vương gia coi như là cống hiến một phần công sức để kết thúc thế giới hỗn loạn này.
Không ngờ hắn lại là một tên siêu tham quan!
Không chỉ tham ô mà hắn còn bán nước!
Mạc Như Sương thở dài thườn thượt, vừa đau lòng vừa tiếc nuối.
"Hắn bán nước, ngang nhiên bán rẻ lợi ích của đất nước, đến các ngươi còn biết vậy tại sao trong triều đình lại chẳng có ai phát hiện ra?"
"Làm sao mà phát hiện được?" Tiểu nhị cười một tiếng, nói với vẻ mặt đầy thất vọng: "Văn võ bá quan cả triều đều là tham quan, đến cả nữ đế cũng là hôn quân! Cho dù có phát hiện ra thì cũng có quan lại bảo vệ, nữ đế che chở, hắn có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận