Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 882: Điều kiện để giúp đỡ

Tại hoàng triều Đại Võ.
Nữ đế nghiêm túc hỏi: “Các vị ái khanh, chuyện này phải làm thế nào bây giờ?"
“Bệ hạ, theo vi thần được biết thì vị Tông Sư kia của Đại Nguyệt vương triều là Tông Sư gốc của bọn họ, là một Tông Sư lâu năm có tên là Lang Nguyệt Nha! Thực lực của hắn ta đã đạt đến đỉnh phong từ lâu, vô cùng mạnh mẽ! Đám nghĩa quân kia không phải đối thủ của hắn ta, e là sắp thất bại rồi!” Một vị lão thần nói.
Nữ đế khẽ gật đầu: “Các vị ái khanh, các ngươi có ý kiến gì không? Chúng ta phải làm sao để thu được lợi ích từ chuyện này đây?"
“Bệ hạ, hiện giờ chúng ta chỉ cần ngồi yên xem tình hình, không nên nhúng tay vào, cứ để bọn họ đấu đá nhau đến mức ngươi sống ta chết! Như vậy thì chắc chắn sức mạnh của Đại Nguyệt sẽ giảm xuống, điều này có lợi đối với chúng ta!"
Nữ đế gật đầu, bách quan cũng gật đầu, đây là cách tốt nhất hiện giờ.
Tuy nhiên lúc này, Lâm Bắc Phàm lại đứng ra, nói: “Bệ hạ, vi thần lại có ý kiến trái ngược!"
Nữ đế nhìn hắn, đoạn cười: “Ái khanh, ngươi có ý kiến gì, mau nói cho trẫm nghe đi!” Không biết vì sao nhưng dưới ánh mắt chăm chú của nữ đế, Lâm Bắc Phàm lại cảm giác hình như nàng đã biết được gì đó.
Thế nhưng tên đã lên dây, Lâm Bắc Phàm bèn nói tiếp: “Bệ hạ, vi thần thấy chúng ta nên ra tay tương trợ nghĩa quân, đánh bại Đại Nguyệt vương triều!"
Nữ đế thầm cười, trẫm biết là ngươi không quên con hồ ly tinh kia mà.
“Ái khanh, tại sao phải ra tay giúp đỡ nghĩa quân?” Nữ để hỏi.
“Nguyên nhân chủ yếu như sau!"
Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Thứ nhất, chúng ta và Đại Nguyệt vương triều luôn thù hằn nhau! Ngày xưa bọn họ liên kết với quân Võ Tây đánh đến dãy núi Phượng Hoàng, làm lung lay nền thống trị của triều đình ta!"
"Mặc dù cuối cùng quân Đại Nguyệt đã bị chúng ta đánh bại và cũng phải bồi thường chiến tranh cho chúng ta, song mối thù vẫn còn đó, trong tình cảnh như hiện này chúng ta không thể không đưa ra một chính sách nào đó!"
“Tới nay, triều đình chúng ta đã lớn mạnh, còn Đại Nguyệt thì khó khăn, quốc gia bất ổn... Bệ hạ, đến lúc chúng ta báo mối thù này rồi!"
Nữ đế gật đầu: “Ái khanh nói phải, đúng là phải trả mối thù này!"
“Thứ hai, hiện giờ là thời cơ tốt để trả thù!"
Lâm Bắc Phàm giơ hai ngón tay lên: “Bệ hạ, hiện giờ thiên hạ đang loạn, Đại Nguyệt không được một nước lớn nào hỗ trợ, bên trong lại có nghĩa quân quấy rối, cô đơn không nơi nương tựa, đây là cơ hội tốt để chúng ta báo thù! Chúng ta chỉ cần bỏ ra một vài thứ là có thể đánh bại Đại Nguyệt, trả mối thù này!"
Nữ đế lại gật đầu: “Ái khanh nói không sai!"
“Thứ ba, qua trận chiến này, chúng ta còn có thể giành được lợi ích khác cực lớn!"
Nữ để hỏi: “Lợi ích gì?"
Lúc này, một lão thần chen miệng: “Thừa tướng đại nhân, ý đại nhân là mở rộng lãnh thổ, để Đại Nguyệt sát nhập vào Đại Võ?"
Sao có thể làm như vậy được?
Tử Nguyệt công chúa sẽ đánh chết hắn đấy!
“Lưu đại nhân, nói thật thì bản quan cũng muốn như vậy!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thế nhưng hai năm nay chúng ta đã thu thập được Đa La, Bạch Tượng, vùng cực đông Đại Hạ, lãnh thổ của Đại Võ đã tăng được hơn ba mươi phần trăm, thực sự không cần thiết phải tăng thêm nữa!
Có thêm cũng không quản lý hết được, ngược lại còn trở thành gánh nặng, thà không thêm còn hơn!"
Bách quan lấy làm lạ: “Nếu đã vậy thì lợi ích mà thừa tướng nói là..."
"Chúng ta có thể thu lợi từ nghĩa quân!"
Lâm Bắc Phàm cười: “Nghĩa quân này đột nhiên nổi dậy, xoay chuyển thế cuộc trong một khoảng thời gian ngắn, làm lay động nền thống trị của Đại Nguyệt vương triều, bọn họ có tổ chức có mưu đồ, đằng sau chắc chắn được thế lực tiền bạc to lớn chống lưng!"
“Thế nên chúng ta có thể chi viện cho nghĩa quân, nhân cơ hội lấy lợi ích từ đó! Như vậy chúng ta không chỉ báo được thù mà còn thêm được lợi ích chiến tranh, như vậy chẳng phải rất thỏa đáng hay sao?"
Bách quan đồng loạt gật đầu.
“Thừa tướng đại nhân nói phải!"
“Chúng ta không những trả được thù mà còn kiếm được một lượng tiền tài lớn nữa!"
“Vi thần thấy cách này hợp lý!"
Nữ đế ngồi trên cao thầm cười lạnh.
Đúng là nói còn hay hơn hát, ngươi đang nhân cơ hội để bảo vệ nữ nhân kia!
“Các vị ái khanh, các ngươi có ý kiến gì với đề nghị của thừa tướng không?” Nữ đế hỏi.
thần không có ý kiến gì!” Bách quan đồng thanh nói.
“Chúng “Trẫm cũng thấy kế hoạch này được!"
Nữ đế gật đầu: “Có điều, phải tìm người bên nghĩa quân để đàm phán điều kiện trước thì mới giúp đỡ bọn họ được, bằng không thì có khác gì nước đổ đầu vịt?"
“Bệ hạ nói phải!” Bách quan nói.
“Chuyện này nếu đã do Lâm ái khanh đề ra thì ngươi sẽ là người phụ trách luôn! Trẫm tin ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ!” Nữ đế nói.
“Vâng thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm toát mồ hôi, hắn cứ cảm giác nữ đế đã nhận ra điều gì đó.
“Có điều nếu như đối phương không đưa ra một cái giá hợp lý thì trẫm cũng có thể hiểu được và vẫn sẽ ủng hộ bọn họ! Thế nhưng sau khi bọn họ lật đổ Đại Nguyệt vương triều thì bắt buộc phải cúi đầu trước Đại Võ ta!” Nữ đế mỉm cười, không biết nàng đang có ý định gì.
“Bệ hạ nhân từ!” Bách quan đồng thanh hô.
1076 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận