Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 892: Lực lượng bí mật của thái tử Đại Hạ

Nữ để tiếp tục tức giận nói: "Các ngươi giỏi lắm, lại dám thông đồng với nhau sau lưng trẫm"
Lâm Bắc Phàm liếc qua: "Bệ hạ, lời này có chút quá đáng rồi!"
“Thật ra, vi thần xác lập quan hệ với nàng trước, ngươi mới là người đến sau!"
Nữ đế tức giận đến mức ngực phập phồng: "Ngươi còn dám ngụy biện?"
Cổ Lâm Bắc Phàm duỗi thẳng, heo chết không sợ nước sôi nói: "Bệ hạ, nếu ngươi đã biết quan hệ giữa ta và Tử Nguyệt nữ đế, muốn giết muốn lăng trì tùy ý ngươi, thần tuyệt đối sẽ không sợ hãi!"
"Được được được... Đây là ngươi nói đấy nhé!"
Nữ để chỉ vào Lâm Bắc Phàm, tức giận đùng đùng nói: "Trẫm sẽ phạt ngươi... Trẫm sẽ phạt ngươi.."
Nhìn khuôn mặt tràn ngập vẻ tức giận của nữ đế, trong lòng Lâm Bắc Phàm vô cùng thấp thỏm và phức tạp.
Chẳng lẽ, quan hệ của hai chúng ta cứ như vậy mà bị cắt đứt sao?
Mặc dù trước đây hắn đã tưởng tượng rất nhiều cảnh chạy trốn nhưng chưa bao giờ nghĩ là sẽ giống như bây giờ, luyến tiếc như vậy.
Không phải luyến tiếc vinh hoa phú quý, quan lớn nhiều bổng lộc, mà là luyến tiếc người trước mắt! Hay là mình cứ tức giận, táo bạo đến mức có thể làm bất cứ điều gì, xài một chiêu bá vương ngạnh thượng cung, thuyết phục nàng triệt để?
Đúng lúc này, ngón tay nữ đế chỉ về phía chồng tấu chương cao xếp chồng lên nhau ở bàn bên cạnh, nói: "Trẫm muốn phạt ngươi, trong vòng một tuần tới đều phải phê duyệt tấu chương cho trẫm, không phê xong thì không được trở về!"
Lâm Bắc Phàm: "Hử?"
Cả người hắn đều ngơ ra rồi!
Hắn cũng đã chuẩn bị tốt cho việc chạy trốn rồi, thậm chí còn chuẩn bị phóng thích nội tâm tà ác, xài tuyệt chiêu bá vương ngạnh thượng cung, kết quả nữ đế lại phạt hắn...
Phê duyệt tấu chương?Không phê xong thì không được trở về? Đây mà gọi là phạt gì?
Đây là công việc hàng ngày của hắn, phạt sao?
Chỉ là có chút nghi ngờ mà thôi!
Lâm Bắc Phàm chớp mắt: "Chỉ có vậy thôi sao?"
"Chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"
Nữ đế tức giận nói: "Nếu không thì thêm một tuần nữa?"
Lâm Bắc Phàm vội vàng xua tay: "Không không không... Đủ rồi! Đa tạ bệ hạ khoan dung, thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!"
"Nếu đã biết rồi còn không mau tới làm việc?" Nữ để đứng dậy, tức giận nói.
"Ò... Được rồi, thần đến ngay!"
Vì vậy, Lâm Bắc Phàm bắt đầu công việc quốc sự nặng nề.
Tấu chương cũ kia nhiều lên, chất đống trên bàn, rải đầy trên mặt đất, Lâm Bắc Phàm thấy mà da đầu tê dại.
Hắn nghi ngờ những tấu chương này đều là nữ để đặc biệt để lại cho hắn xử lý, trừng phạt hắn đã 'lưu tình' ở Tà Nguyệt.
Mà lúc này, nữ đế lại ở phòng cách vách, đang lựa chọn mũ phượng và trang sức kết hợp cho đại hôn lần này. Mỗi một món trang sức, mỗi một chi tiết nhỏ, nàng đều phải tự mình xem qua, chọn lựa cho đến khi hài lòng mới thôi.
Tuy trông có vẻ vô cùng rườm rà nhưng nữ đế không hề cảm thấy rườm rà, lại còn vui vẻ làm chuyện này, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc nhẹ nhàng thuộc về thiếu nữ.
Lâm Bắc Phàm thấy vậy thì tâm trạng có chút nhộn nhạo, kìm lòng không đậu mà đi tới.
Nữ đế trừng mắt một cái, nói: "Phê duyệt xong tấu chương rồi sao?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Vẫn chưa!"
"Vậy còn không tiếp tục đi? Trẫm nói cho ngươi biết, nếu không phê xong, trẫm tuyệt đối sẽ không thả ngươi trở về!" Nữ đế hừ lạnh rồi nói.
Trên tay cầm hai cái trâm vàng tinh xảo, đang so sánh xem cái nào đẹp hơn trong hôn lễ, dùng cái nào thì tốt hơn.
Lâm Bắc Phàm ngồi xuống, nhìn nữ đế rồi nghiêm túc nói: "Bệ hạ, người thật đẹp!"
Một lời khen ngợi không kịp đề phòng như thế đã khiến nữ đế bối rối, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên một chút. Trong lòng rõ ràng đang cảm thấy rất ngọt ngào, lại cắn răng trừng mắt nói: "Lẻo mồm lẻo mép, nói năng ngọt xớt! Trẫm nói cho ngươi biết, đây cũng không phải mấy tiểu cô nương không hiểu rõ thế sự kia, dễ dàng bị ngươi lừa gạt như vậy!"
Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất ấm ức: "Bệ hạ, ta lừa ai cũng không lừa được ngươi! Ngay cả chuyện của ta và Tử Nguyệt nữ đế cũng bị ngươi biết rõ ràng! Cuộc sống của ta... không thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi!"
"Vậy cũng đúng"
Nữ đế vô cùng đắc ý: "Dưới trời cao, không có người nào hiểu rõ ngươi hơn trẫm! Được rồi ái khanh, mau tới giúp trẫm xem một chút, ngày đại hôn đeo trâm vàng nào thì phù hợp?"
"Vô cùng vui vẻ cống hiến sức lực, bệ hạ yêu quý của ta!" Lâm Bắc Phàm lập tức ngồi xuống, một tay ôm cái eo nhỏ của nữ đế, tay kia đi theo nữ để chọn trâm vàng.
Nữ đế tựa đầu vào vai Lâm Bắc Phàm, nụ cười trên mặt càng hạnh phúc hơn.
Lúc này, Đại Võ vẫn ca múa mừng cảnh thái bình, yên bình an ổn.
Tà Nguyệt vương triều liên minh với Đại Võ, nhận được rất nhiều viện trợ từ Đại Võ, bây giờ cũng đã ổn định, phát triển theo hướng có lợi.
Nhưng những nơi khác vẫn binh hoang mã loạn, vô cùng lộn xộn.
Lúc này, một tin tức khiến cho người ta kinh ngạc được truyền đến từ Đại Hạ, thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung đã thuận lợi trở lại Đại Hạ.
Vốn dĩ thế lực của hắn ta trên triều đình đã bị những người khác phân chia gần xong rồi, nhưng sau lưng hắn ta vậy mà lại còn có một lực lượng thần bí khác.
Lực lượng này là hoàng đế Đại Hạ lén để lại cho hắn ta, vẫn ẩn nấp trong dân gian, không tùy tiện sử dụng.
Ngoại trừ một vài người giới hạn, còn lại không ai biết hết.
Lực lượng này rất bí ẩn nhưng cũng rất cường đại.
Thái tử Đại Hạ đã dựa vào lực lượng này để trở lại Đại Hạ.
1097 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận