Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1061: Trận chiến chư thiên bắt đầu.

Mấy người họ đang ngồi đó ăn uống và trò chuyện, trong khi ba người còn lại bước ra ngoài trong tuyệt vọng!
“Tên Diệp Thiên Dật đó rốt cuộc là ai vậy? Sao hắn ngông cuồng như vậy?”
Bọn họ cau mày ngồi đó nói chuyện.
“Đúng, quá ngông cuồng!”
Ngông cuồng không giới hạn!
“Hừ! Người như hắn mà vẫn có thể sống tới bây giờ?”
“Vậy ngươi nói phải làm sao?”
“Còn có thể làm gì? Chúng ta cứ xem trước đi rồi sẽ có cách thôi. Chúng ta phải ở đây hai mươi ngày, xem hai mươi trận đấu, cuối cùng cũng sẽ tìm được cơ hội, ta không tin, hắn có thể ngông cuồng mãi được? Phế vật của Bát Hoang, hắn tính làm gì ở Chúng Thần Chi Vực?”
Ở phía bên kia, Diệp Thiên Dật và mấy người khác đang ngồi nói chuyện!
“Tiền bối là sư tôn của bọn họ sao?”
Diệp Thiên Dật hỏi một câu.
“Không phải, bản tôn chỉ mang bọn họ tới đây thôi.”
“Tới đây tìm đệ tử của Yêu Hậu?”
Diệp Thiên Dật cười hỏi.
“Cách nói chuyện của ngươi cũng rất thẳng thắn, có nhiều chuyện trong lòng đã rõ nhưng không nhất thiết phải nói ra.”
Diệp Thiên Dật gật đầu cười nói: “Ừm, đúng vậy.”
“Ngày mai là chiến đấu rồi, ngươi không đi nghỉ sớm đi?”
Bạch Hàn Tuyết hỏi.
Diệp Thiên Dật lắc đầu: “Không nghỉ ngơi, đêm nay sẽ không nghỉ ngơi.”
Hai người con gái: ???
Không hiểu tại sao lại cảm thấy trong lời nói của Diệp Thiên Dật có điều gì đó mờ ám?
Đôi mắt xinh đẹp của Băng Linh liếc nhìn Diệp Thiên Dật một cái.
“Bản tôn đã xem trận đấu ở đấu trường tử vong của ngươi rồi.”
“Thật sao? Vậy tiền bối thấy thế nào?”
Băng Linh gật đầu: “Rất tốt, tuy rằng cảnh giới kém hơn một chút, nhưng tiềm năng trong tương lai sẽ rất lớn, nhưng… Hàn Tuyết và Ngữ Hàn cũng giống như vậy, ngươi là bạn trai của… bọn họ, có một số việc ngươi cần suy nghĩ cẩn thận, đừng chỉ nghĩ cho bản thân, ví dụ như ngươi hành động quá ngông cuồng, vô cùng dễ dàng chọc tức đối phương, nếu ngươi xảy ra chuyện thì bọn họ phải làm sao?”
“Ta sẽ không bị gì đâu.”
“Ngươi tự tin ghê vậy?”
Diệp Thiên Dật gật đầu.
“Được rồi, vậy bản tôn không nói gì nữa, các ngươi lâu rồi không gặp, bản tôn cũng không quấy rầy các ngươi nữa.”
Sau đó nàng rời đi.
“He he he!”
Băng Linh đi rồi, Diệp Thiên Dật cười xấu xa ngồi giữa hai nàng, mỗi tay đặt lên một chân của họ.
“Ngũ trưởng lão nói đúng đó, ngay từ đầu, ta đã nói với ngươi rằng đừng làm những việc quá cao ngạo và cũng đừng gây phiền phức, chẳng hạn như vừa rồi, bọn họ đến đây ăn cơm, cho dù ngươi không muốn kết bạn với bọn họ thì ngươi cũng không nên trực tiếp không nể nang gì bọn họ như vậy đúng không? Ngươi cứ như thế này sẽ tự rước lấy rất nhiều kẻ thù, ngươi uyển chuyển một chút không được sao?”
Bạch Hàn Tuyết nhìn Diệp Thiên Dật.
“Không được, ngươi cũng không phải không biết ta là người như thế nào, ta cũng không thích giả vờ.”
“Cái này không phải là giả vờ, đây là cách đối nhân xử thế!”
Diệp Thiên Dật lắc đầu nói: “Ta không cần phải đối nhân xử thế với bọn họ, ta rất thẳng thắn, cho nên…”
Diệp Thiên Dật cong khóe miệng, vươn tay ra ôm hai cô gái xinh đẹp vào lòng.
“Hai vị mỹ nhân này, đêm nay có ở cùng ta không?”
Diệp Thiên Dật xấu xa cười một tiếng.
Bốp
“Aww!!!”
Hai cô gái mỗi người cho Diệp Thiên Dật một cú đấm.
“Ta đi nghỉ đây.”
Hạ Ngữ Hàn bỏ lại một câu rồi rời đi.
Thực ra nàng rất nhớ Diệp Thiên Dật nhưng nàng muốn tạo cơ hội cho Bạch Hàn Tuyết, bởi vì hai nàng không thể ở bên cạnh Diệp Thiên Dật cùng một lúc được, hoặc ít nhất thì bây giờ vẫn không được, vẫn nên cần một người thôi.
Bạch Hàn Tuyết đã lâu lắm rồi không gặp hắn.
Cho nên, Diệp Thiên Dật thật là hạnh phúc, những cô gái xung quanh hắn đều rất tốt và luôn suy nghĩ cho người khác.
“He he he he, Tiểu Hàn Tuyết!”
Diệp Thiên Dật cười cười ôm nàng.
“Ngươi thật là biến thái.” Bạch Hàn Tuyết lẩm bẩm một câu.
“Hả?”
“Có phải ngươi ở cùng người khác, một số người…”
Khuôn mặt thanh tú của Bạch Hàn Tuyết đỏ lên.
“Không có!” Diệp Thiên Dật vội lắc đầu.
“Hừ!”
Bạch Hàn Tuyết hừ một tiếng.
“Hơn nữa, đây không phải là biến thái, đây nhất định là ước mơ của bất kỳ người đàn ông nào, cho nên, có cơ hội ta nhất định sẽ…”
Diệp Thiên Dật nở nụ cười xấu xa.
“Ngươi cứ ở đó mà mơ đi, Diệp cặn bã!”
Bạch Hàn Tuyết xoay người bước vào phòng của nàng.
“He he he, ta đến đây!”

Diệp Thiên Dật một đêm không quay lại, tạo một cái kết giới cách âm, cũng không biết trận đại chiến Diệp Thiên Dật và Bạch Hàn Tuyết kéo dài bao lâu nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Diệp Thiên Dật ngáp dài bước ra khỏi phòng của Bạch Hàn Tuyết.
“Đệt!”
Trong sân có vài người đang ngồi uống trà và ăn điểm tâm do Bích Thủy sơn trang đưa đến, sau khi bọn họ nhìn thấy Diệp Thiên Dật bước ra từ phòng của Bạch Hàn Tuyết thì thần trí của bọn họ bùng nổ luôn rồi!
Tối qua bọn họ… bạch bạch rồi?
Bọn họ đã tiến triển đến mức độ bạch bạch luôn rồi!
CMN chứ!
“Chào buổi sáng.”
Diệp Thiên Dật mỉm cười chào một tiếng.
“Chào buổi sáng.”
Băng Linh nhàn nhạt nói.
Bạch Hàn Tuyết đi ra với khuôn mặt ửng hồng, sau đó vội vàng chạy đi đánh răng rửa mặt.
“Sao vậy, chúng ta đi chuẩn bị cho tỉ võ trước đi, tối nay ta lại đến.”
Diệp Thiên Dật nháy mắt với Hạ Ngữ Hàn.
Mọi người: ???
CMN! Đồ không biết xấu hổ!
“Tên khốn Diệp Thiên Dật! Cả buổi tối hôm qua hắn không quay lại.”
Bên trong sân của Đế quốc Thánh Tâm, mấy người con gái bọn họ đang ngồi ở đó, mới sáng sớm Triệu Phi Phi đã đến tìm bọn họ.
“Haiz, đã lâu rồi hắn và Bạch Hàn Tuyết không gặp nhau, chuyện này không bình thường sao?”
Bạch Thiên Hạo ngược lại lại rất cởi mở, cười nói.
“Thật sự cái tên Diệp Thiên Dật này lưu tình khắp nơi, hễ cô gái xinh đẹp nào mà ta tình cờ nhìn thấy đều rất có thể lại là bạn gái của hắn.”
Phượng Dao cười nói.
“Thật sự là như vậy đó.” Thi Gia Nhất gật đầu nói.
“Dù sao người này cũng quá đẹp trai, rất hấp dẫn con gái, hơn nữa còn nói những lời đường mật.” Hàn Nhụy lắc chân nói.
Lúc này Diệp Thiên Dật bước vào!
“Ồ, anh Diệp còn nhớ mà quay về nữa cơ!”
Thi Gia Nhất lườm Diệp Thiên Dật một cái.
“Khụ khụ, tối qua ta chạy cả đêm, bây giờ mệt chết ta luôn rồi!”
“Thật sao? Sẽ không ảnh hưởng gì tới cuộc tỉ võ hôm nay đâu đúng không?”
Thi Gia Nhất hỏi.
“Sẽ không đâu!” Diệp Thiên Dật cười he he bước tới.
“Cũng sắp đến giờ rồi, các ngươi nên đến Thiên Nhân Phong rồi.”
“Được!”
Sau đó bọn họ cùng nhau đi đến Thiên Nhân Phong.
Trên Thiên Nhân Phong lúc này, hàng ngàn người tập hợp thành từng nhóm.
Ở đây là chiến trường, ngoài ra còn có bốn phía xung quanh có thể cho các cường giả quan sát.
Diệp Thiên Dật đang quan sát Thiên Nhân Phong khổng lồ, thầm tặc lưỡi.
Ở đây lớn hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều! Nhưng mà cũng dễ hiểu thôi. Suy cho cùng, dù là một trận chiến toàn lực của Thiên Đạo cảnh thì lực hủy diệt tạo nên cũng đủ để phá hủy toàn bộ Thiên Nhân Phong khổng lồ này.
“Chư vị, chắc là đã đến đầy đủ rồi! Vậy thì chúng ta cũng không lãng phí thời gian nữa, dù sao thì trong một ngày cũng có nhiều trận chiến đấu như vậy, mở kết giới!”
Soạt − −
Trong nháy mắt, Thiên Nhân Phong khổng lồ bị bao bọc bởi kết giới, bên trong kết giới là chiến trường, khu vực rất nhỏ bên ngoài là những người theo dõi trận chiến!
Mà có hai kết giới lận, tức là có hai chiến trường.
“Vậy bây giờ, chúng ta hãy mời hai đội và hai người rút được thăm số một của đoàn đội chiến và cá nhân chiến, chuẩn bị bắt đầu trận đấu. Đồng thời tiến hành, nếu có người tham gia trận cá nhân chiến mà đồng thời cùng lúc với đoàn đội chiến thì trận cá nhân chiến sẽ được hoãn lại!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận