Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1150: Không vấn đề gì chứ

Lời nói của Diệp Thiên Dật khiến bọn họ cảm thấy rất kỳ lạ.
Những đan dược trên đại lực này, về cơ bản đều có một phương pháp luyện đan cố định, ngoại trừ một số đan dược có cấp độ tương đối thấp có thể dùng thứ gì đó thay thế nào, nhưng độ chính xác tuyệt đối không cao bằng có đan phương được người người biết đến!
Các đan phương được lưu truyền trên đại lục là chính xác nhất!
Lời nói của Diệp Thiên Dật chắc chắn chỉ là một trò cười! Trong số mười vị thần y hàng đầu, người nào cũng đều luyện chế thuốc theo cách đó, chỉ có hắn là không giống vậy? Thật hay giả đó?
“Hahahaha…”
Hoàng Bác bật cười thành tiếng!!
“Đủ rồi!! Lúc trước, khi ngươi đăng ký thân phận ta đã xem rõ rõ ràng ràng. Ngươi không có huy chương y sư, thậm chí là huy chương y sư nhất giai cũng không có. Vốn dĩ ngươi còn không có đủ tư cách tham gia, nếu cậu hai của Dược Hoàng Tông không tin tưởng ngươi, bây giờ ngươi đã không thể đứng ở đây rồi. Ngươi nghĩ ngươi là ai, trong lòng không giác ngộ ra được hả? Còn dám cả gan đến đây.”
Nghe những lời Hoàng Bác nói, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.
“Cái gì? Hắn ta đến huy chương y sư cũng không có ư?”
“Chắc không phải đến đây để gây rắc rối đó chứ? Đến đan phương cũng viết không xong. Thế thì, hoặc là đến đây gây rối, hoặc là đồ lang băm dởm. Mau cút đi!!”
“Hừ, lãng phí thời gian của ông đây.”
“...........”
Mọi người sỉ vả tới tấp.
Hiện tại, Liễu Khuynh Ngữ lo lắng muốn chết.
Nàng rất muốn biết người đang bị mọi người bàn tán đó có phải là Diệp Thiên Dật mà mình đang tìm không. Nhưng bọn họ cách xa hơn trăm mét, hơn nữa lại là một đường thẳng dài, căn bản không thể nhìn thấy được!! Nàng lại không thể chỉ vì muốn xác định mà đặc biệt chạy qua đó xem đúng không?
Giọng nói của người này nghe sơ qua, mơ hồ cảm thấy rất giống. Nhưng cũng chỉ nghe được giọng nói rất nhỏ.
Nàng vừa bước qua cánh cửa kia là đã đến Chúng Thần Chi Vực rồi. Vận may cũng xem như rất tốt, hơn nữa nàng và em gái Liễu Thiển Thiển, vậy mà rơi xuống khá gần nhau, khoảng cách cỡ vài chục km, nhưng cũng coi như duyên phận, bọn họ thật sự đã gặp lại được nhau!!
Lại tiếp sau đó, hai chị em bọn họ cùng nhau gặp được thần y Bạch Thiên Hạc, thực ra cũng xem như duyên phận. Thần y Bạch Thiên Hạc khá thích bọn họ, nên nhận làm đệ tử. Từ lúc đó đến bây giờ, hai chị em đi theo Bạch Thiên Hạc tu luyện!!
Hiện tại, Liễu Thiển Thiện đang bận bế quan nên vì thế nàng không đến.
Lúc hai chị em tu luyện, vẫn luôn hỏi thăm về tin tức của Diệp Thiên Dật. Kể cả việc bọn họ nhờ sư phụ giúp đỡ đi tìm, nhưng mà bọn họ tìm cả đất Chúng Thần Chi Vực cũng tìm không ra.
"Cái gì? Không có huy chương y sư?"
Nghe thế, những vị cường giả kia có chút không vừa lòng.
“Thân là một y sư, điều quan trọng nhất chính là danh dự của chính mình, lương y như từ mẫu. Nếu như không có được huy chương y sư thì người khác làm sao có thể tin tưởng ngươi? Hay là, ngươi căn bản không có đủ tư cách để nhận huy chương y sư, nên ngươi mới không có?”
Một vị cường giả nhìn Diệp Thiên Dật nói.
“Vị tiền bối này, ta muốn phản bác lại câu nói của ngươi. Thân là một y sư, điều ngươi quan tâm nhất chính là danh dự của mình sao? Chẳng lẽ điều nên quan tâm nhất phải là y thuật của bản thân có thể mang lại cho lục địa này bao nhiêu lợi ích sao? Danh tiếng quan trong hơn cứu người? Còn là một y sư được sao?”
Diệp Thiên Dật nói.
“Ý của bổn tôn ta chính là, ngươi đến huy chương y sư còn không có thì dựa vào đâu mà cứu người?”
“Ta không có huy chương y sư chỉ bởi vì ta không đi nhận nó. Chỉ như vậy thôi. Ta không thích hư danh, ta cũng không thích đi đến đâu cũng đem huy chương đó cho người khác xem, để người đối xử biệt đãi, ta cứ việc làm tốt nghề chữa bệnh là được rồi.”
Diệp Thiên Dật tiếp tục nói.
Những lời nói mà Diệp Thiên Dật nói ra đến chính mình cũng không dám tin.
“Được thôi, các vị cường giả đây không muốn cố chấp với ngươi. Phương pháp luyện đan của ngươi đã viết sai rồi, ngươi bị loại.”
Tên cường giả của Dược Thần Sơn đen mặt nói.
“Phương pháp luyện đan không hề viết sai, bản thân ta biết rất rõ. Ta cũng đã giải thích rồi. Lấy đan phương của ta có thể luyện chế ra Thần Dũ Đan không khác gì đan phương của các ngươi. Các ngươi chỉ có thể nói đan phương của ta không giống của các ngươi, nhưng các ngươi không thể nói nó là sai. Có phải không? Ta tự mình luyện qua bao nhiêu Thần Dũ Đan rồi, bản thân ta không có tính toán gì sao?”
Diệp Thiên Dật mỉm cười nói.
“Bổn tôn nói ngươi sai thì chính là sai rồi. Toàn bộ cả đại lục này không có lấy một người…..”
Vị cường giả kia nói chưa dứt câu, thì Bạch Thiên Hạc đã lên tiếng: “Đan phương đúng hay không không quan trọng. Nếu như hắn đã nói hắn đã từng luyện chế rồi, vả lại còn có thể luyện được ra. Vậy thì có lẽ là do chúng ta thiếu hiểu biết? Cái này nếu như có thể luyện ra được thì đối với đại lục là một chuyện vô cùng tốt. Tạm thời giữ lại, để cho hắn luyện chế thử đi, thành công hay thất bại thì một lát nữa sẽ biết ngay thôi. Nếu như thất bại, thì hắn tự làm mất mặt mình, xem như là tự đánh vào mặt mình một cái. Không cần phải ở đây đôi co, được chứ?”
Vị cường giả đó nhăn mặt cau mày.
“Bạch tiền bối nói rất đúng.”
Bạch Thiên Hạc hướng mắt về phía Diệp Thiên Dật, nói: “Nếu như ngươi nói Huyền Châu Thảo có thể đủ để luyện đan vậy thì ngươi cứ dùng Huyền Châu Thảo đi. Không vấn đề gì chứ?”
“Đương nhiên không có vấn đề gì. Cảm tạ tiền bối.”
Bạch Thiên Hạc gật đầu: “Chà, về phần huy chương y sư cũng chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải ôm đống chuyện nhỏ không buông. Thành công hay không thì mọi người đều biết. Bọn ta cũng không mất gì, cũng nên cho tụi trẻ có cơ hội đươc chứng tỏ mình đúng không? Vậy cứ thế đi, bổ sung dược liệu và chuẩn bị bắt đầu đợt luyện chế đầu tiên!"
“Được.”
Hầu hết vẻ mặt mọi người đều rất xấu, mọi người đều không hiểu tại sao Bạch Thiên Hạc lại đứng về phía hắn?
Thật ra rất đơn giản, tâm lý của một y sư.
Đối với một y sư mà nói, nếu như thật sự có thể phát hiện ra một đan phương mới của một loại đan dược nào đó, thật sự sẽ có lợi rất lớn cho đại lục, số đan dược đó sẽ tăng lên gấp mấy lần! Nói chung là lợi ích rất lớn.
Dao Tịch hơi nhướng mày. Nàng không biết là thật hay giả, nàng đang mong đợi.
Sắc mặt của đệ tử Trương Hạ Sơn, Quan Hồng Phong không tốt lắm. Bởi vì hắn mới nói đến cái người vừa tới đây.
Đan phương mới? Không ai trên toàn lục địa nghĩ ra được một đan phương nào mới. Tại sao một người trẻ tuổi lại nghĩ ra được chứ? Trò hề à?
Sau đó Diệp Thiên Dật liếc nhìn Hoàng Bác nói: “Đồ rác rưởi thiển cận, lấy đâu ra tự tin chịu trách nhiệm ở đây? Thật không biết xấu hổ!"
“Ngươi.”
Hoàng Bác bị kinh ngạc. Mọi người cũng kinh ngạc theo! Vốn dĩ đã không có chuyện gì rồi, người này chửi thẳng mặt Hoàng Bác, làm mọi người sợ ngây người!
Liễu Khuynh Ngữ cũng có mặt ở đó.
Là hắn, chính là Diệp Thiên Dật. Nhất định là hắn! Cảm giác chửi người khác này, chắc chắn là Diệp Thiên Dật.
“Nhóc con, ngươi đừng có tìm cái chết.”
“Đủ rồi.”
Lạc Trần quát một tiếng: “Còn không đi luyện đan dược đi.”
Sau đó mấy cô gái tiến đến đưa dược liệu, những dược liệu đưa cho người khác và Diệp Thiên Dật đều giống nhau, nhưng khác biệt là San Hô Thảo biến thành Huyền Châu Thảo!
“Không sao, đúng không?” Tần Vô Tâm hỏi.
“Ta thì có chuyện gì được? Chỉ là một đám người ngu ngốc không quen nhìn ta đẹp trai đứng đây nên xem như gai trong mắt thôi.”
Diệp Thiên Dật nhún vai!
"Bắt đầu luyện chế!"
Xoạt ---------
Sau một mệnh lệnh, hàng trăm ngọn lửa bốc lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận