Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1250: Uy thế của Cấm Linh

Phá hủy một tông môn theo nghĩa chân chính không chỉ là san bằng tông môn đó. Ngươi nói xem nếu náo loạn không thôi thì còn gì thú vị chứ. Đây căn bản không phải ý nghĩa chân chính. Muốn được coi là phá hủy một tông môn phải làm được 3 điều.
Điều thứ nhất: làm cho tông môn đó mất hết vốn liếng, không thể trở mình được nữa.
Tại sao mỗi một tông môn đều thu nạp rất nhiều cường giả? Bởi vì chính những cường giả này giúp tông môn có được sức mạnh để chống đỡ các thế lực bên ngoài. Cách đơn giản để tông môn đó mất đi sức mạnh này chính là giết chết toàn bộ số cường giả, hoặc, làm cho cường giả rời bỏ tông môn. Một tông môn đã không còn cường giả sao còn gọi là tông môn nữa, đúng không?
Điều thứ hai: Phá hủy lệnh bài tông môn của tông chủ.
Điều này rất quan trọng. Sau khi lệnh bài tông môn bị phá hủy, có thể đi tìm Thiên Tông Hội bảo họ phát hành lại.
Điều thứ ba: Dọn toàn bộ tài nguyên của tông môn đó về hầu bao của mình.
Mỗi tông môn đều cất giấu không ít tiền tài và bảo vật đáng giá. Đó là tiền đấy, không lấy mới là kẻ ngốc.
Tóm lại, thực hiện được ba điều trên mới chân chính gọi là phá hủy một tông môn.
Trên cơ bản, ngươi huỷ hoại tông môn người ta, đoạt lấy sạch sẽ tài nguyên cũng đồng nghĩa với việc tiêu diệt tông môn đó. Bởi vì tông môn đã suy tàn như vậy thì cường giả chẳng ai sẽ lưu lại tông môn đó nữa. Lúc này bọn họ rời đi không tính là vi phạm quy ước. Chẳng ai lại muốn ở lại trong một tông môn suy yếu, lúc nào cũng có khả năng bị người khác tiêu diệt cả. Ai trong số họ cũng sẽ đi tìm một nơi khác đủ lớn mạnh để gia nhập thôi.
Lăng Việt toàn thân run rẩy, hắn sợ hãi nhìn tông môn của mình bị tiêu diệt ngay trước mắt mình.
Thiên Việt tông... giờ đây biến thành một mảnh phế tích... Thật sự chỉ còn lại một mảnh phế tích.
Bụi bặm đầy trời, lòng hắn nguội lạnh.
“Trời ơi! Thiên Việt tông không còn nữa rồi sao.”
“Không không không, bây giờ không thể nói Thiên Việt tông bị diệt được bởi vì còn rất nhiều cường giả của Thiên Việt tông vẫn ở nơi này. Những cường giả này chỉ cần phẩy tay đánh hạ tông môn người khác, sau đó sửa tên thành Thiên Việt tông là được rồi. Nhưng nếu bọn họ làm như vậy cũng thật là mất mặt. Tình hình chưa thể nói rõ. Chúng ta cứ xem trận chiến đấu tiếp theo như thế nào rồi mới biết. Chỉ cần cường giả còn đó, Thiên Việt tông vẫn có thể chuyển mình.”
“Nhưng vì sao người Thiên Việt tông không phóng thích võ kỹ đánh chặn tên lửa của họ vậy? Bọn họ không dám dùng cơ thể ngăn cản, chẳng lẽ võ kỹ cũng không dám dùng hay sao?”
“...”
Răng rắc——
Lăng Việt gắt gao nắm chặt tay, xoay người nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
Tuy tình hình bây giờ chỉ có tông môn bị tiêu diệt, mọi thứ vẫn còn, nhưng...
Thể diện của hắn đã mất sạch.
Thứ nhất, hắn là minh chủ. Mới nhậm chức đã chịu cảnh diệt môn.
Thứ hai, đường đường là linh môn người đông sức mạnh như Thiên Việt tông, mới chỉ phải đấu với hơn chục kẻ địch đã thua thê thảm. Thậm chí từ đầu đến cuối chỉ có một nữ nhân cùng một tên lừa trọc ra tay, những kẻ còn lại còn chưa sắn tay áo. Chỉ hai người bọn chúng đã làm tông môn tàn lụi? Mẹ nó, nói ra không phải làm người khác cười chê hay sao?
Bây giờ chính là lúc kích hoạt linh lực rồi.
Diệp Thiên Dật nhếch khóe miệng nói: “Ta hỏi này Lăng tông chủ, tông môn ngươi biến đâu mất rồi? Bây giờ chắc các vị không còn chỗ nương thân nữa nhỉ. Hay là ta mời các vị đến Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông ở tạm nhé?”
“Diệp Thiên Dật!”
Lăng Việt bị khiêu khích, tức giận nhìn chằm chằm kẻ đầu sỏ.
“Mọi người, nghe lệnh ta cùng xông lên. Bản tông chủ không tin chỉ dựa vào mười mấy người bọn chúng có thể địch lại sức mạnh của Thiên Việt tông ta.”
“Vâng.”
Những cường giả phía sau nghe lệnh Lăng Việt đều xông lên phía trước.
Diệp Thiên Dật Việt chẳng thèm để chúng vào mắt. Hắn vặn cổ, bình thản hô:
“Cấm Linh.”
Cấm Linh phóng ra, tất cả những cường giả lại có ý định tiến lên đều không thể kích hoạt được linh lực của mình.
“Đậu xanh.”
Thân là một võ giả, một cường giả đỉnh cấp, một khi linh lực không sử dụng được, trong lòng bọn họ liền hoảng loạn không thôi. Linh lực chính là là vũ khí của họ. Giống như một người binh sĩ đang cầm súng đánh trận trên chiến trường mà súng lại bị cướp mất. Kẻ có cảnh giới cao bao nhiêu mà linh lực bị cấm thì cũng lo sợ tè ra quần thôi.
“Tất cả lên hết cho ta.”
Diệp Thiên Dật bình thản ra lệnh.
“Vâng.”
Những người đi cùng Diệp Thiên Dật không cần biết vì sao hắn ra lệnh cho bọn họ xông lên. Họ không hề biết những người kia đã bị cấm linh, tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của Diệp Thiên Dật.
“A di đà phật, bần tăng không thể đi được, bần tăng phải bảo vệ vị mỹ nữ thí chủ này.”
Đường Tam Tạng chắp tay trước ngực nói.
Diệp Thiên Dật không hiểu: ???
Vèo ——
Thiên sứ Ngạn xòe đôi cánh trắng tinh, vỗ một cái bay vọt lên.
“A di đà phật, nếu vị nữ thí chủ này cũng xông lên, vậy bần tăng cũng đi theo nàng.”
Xoẹt ——
Hắn dựng khẩu súng máy Gatling của mình lên, phóng ống rốc-két, rớt một cây xì gà, cấp tốc xông lên phía trước.
Khóe miệng Diệp Thiên Dật co rút.
Mẹ nó.
Hoàn toàn không để hắn vào trong mắt. Cẩu tặc. Cẩu tặc.
Trong số người đi theo Diệp Thiên Dật, ngoài đại lục ác nhân còn có thiên sứ Ngạn, Đường Tam Tạng. Mười mấy người bọn họ đối phó mấy trăm cường giả đỉnh cấp bị cấm linh không thể phóng xuất ra linh lực chỉ là chuyện dễ như ăn cháo.
Võ giả không sử dụng được linh lực chỉ như con cún sủa gâu gâu thôi.
Những người đó nhìn đến mười mấy người xông tới như vậy chỉ có một phản ứng duy nhất. Đó là...
Chạy.
Nhảm nhí. Một binh sĩ trong tay không có súng, người ta cầm súng trong tay xông đến giết ngươi, không chạy chẳng lẽ lại cầm dao đấu với hắn? Dao sao có thể nhanh hơn súng sao? Không phải ngu ngốc thì là gì?
“Đừng chạy. Đừng chạy hết như thế.”
Lăng Việt nhìn thấy cường giả của tông môn mình lũ lượt chạy trốn liền lộ ra biểu tình hoảng loạn.
Xoẹt ——
Đột nhiên Diệp Thiên Dật xuất hiện ở trước mặt hắn.
Diệp Thiên Dật nhếch miệng cười gợi đòn: “Lăng tông chủ, giao lệnh bài tông chủ ra đây.”
Hai mắt Lăng Việt nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật, hận không thể xé xác hắn.
“Diệp Thiên Dật. Ngươi xong đời rồi. Ngươi có biết bản tông chủ là minh chủ không? Ngươi ngang nhiên động thủ với Thiên Việt tông, ra tay với bản tông chủ chính là không để Chúng Thần Minh vào mắt, từ nay về sau đừng mong sống yên ổn....”
Oành ——
Diệp Thiên Dật không cho Lăng Việt cơ hội nói tiếp, trực tiếp đánh một chưởng, đánh bay hắn khỏi không trung rơi xuống mặt đất.
Đường Tam Tạng đi tới.
“A di đà phật, thiện tai thiện tai, thí chủ sao ngươi có thể bạo lực như vậy? Vẫn là để bần tăng tới siêu độ cho vị thí chủ này đi.”
Xoẹt ——
Nháy mắt tiếp theo, hơn chục họng súng đen ngòm nhắm ngay Lăng Việt đang nằm sõng soài trên mặt đất.
Ực——
Lăng Việt sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng, một chút cũng không dám động.
“A di đà phật.”
Xoẹt xoẹt xoẹt——
Đoàng đoàng đoàng ——
Nháy mắt tiếp theo, một đợt hỏa lực quét về phía Lăng Việt.
“A ——”
Diệp Thiên Dật: “...”
Một phút sau...
Trên mặt đất, Lăng Việt bất tỉnh nhân sự.
“Ngươi gọi cái này là siêu độ?”
Diệp Thiên Dật nhìn sang Đường Tam Tạng.
“A di đà phật, siêu độ vật lý.”
Diệp Thiên Dật có rút khóe miệng.
“Ngươi TRU BÒ.”
Sau đó Diệp Thiên Dật khom lưng rút nhẫn không gian trên tay Lăng Việt ra.
Hắn mở nhẫn không gian ra, bảo bối bên trong nhiều không đếm xuể. Diệp Thiên Dật tìm một chút rồi lấy lệnh bài tông chủ ra.
Vèo ——
Diệp Thiên Dật ném lệnh bài lên trời, Đường Tam Tạng nắm súng nhắm chuẩn một phát.
Đoàng ——
“Đi. Theo ta tiến vào bên trong, mang tất cả linh vật thiên địa, bảo vật, đồ vật đáng giá đi.”
“Vâng.”
Ực——
Mọi người nuốt một ngụm nước miếng.
“Trời ơi. Thiên Việt tông thật sự bị chiếm rồi.”
“Nhưng vì sao ta nghĩ mãi không hiểu bọn họ làm thế nào tiêu diệt? Tại sao mấy trăm cường giả Thiên Việt tông lại cứ như đang lẩn trốn vậy?”
“Đúng vậy, vì sao những người Thiên Việt tông đó không đánh lại nhỉ. Rõ ràng số lượng gấp mấy lần người Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông, sao lại chạy trốn như thỏ đế thế?”
“...”
Người khác không thể hiểu được, bởi vì họ không phải bản nhân những người đó, không biết họ đã bị Cấm Linh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận