Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1313: Chuyện của Hoa Thanh Hàn

Ừ, là tên háo sắc.
Diệp thừa nhận bản thân là một tên háo sắc.
Những cô gái đơn thuần nhìn có vẻ xinh đẹp, ở chung có cảm giác nhân phẩm khá tốt Diệp Thiên Dật đều thích.
Nói thật lòng, thế giới hiện thực như vậy đó, nhìn mặt là điểm quan trọng đầu tiên khi bắt đầu!
Hơn nữa nam nhân mà, háo sắc là thiên tính! Trừ phi ngươi một lòng một dạ yêu một cô gái, trước sau như một! Đó thật sự quá giỏi, nhưng mà cũng có, nhưng Diệp Thiên Dật lại là một kẻ háo sắc!
“Hoa Than Hàn à, ờ, nàng cũng tính là người của Vương gia, mà cũng không tính, sao vậy? Có hứng thú với người ta à? Ta nói này Tiểu tử thối, quả nhiên là một tên háo sắc, gặp một người là yêu một người nhỉ? Còn nói con gái nhà người ta từng người từng người theo đuổi ngươi, chẹp chẹ chẹp!”
Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng.
“Không phải, đây gọi là quan tâm lãnh đạo, đây là câu hay nói nơi làm việc, muốn sống lâu, thì phải làm chó ngoan, vậy không phải ta nên hiểu sở thích hay gì đó của vị lãnh đạo này sao, sau đó tùy bệnh bốc thuốc sao?”
Diệp Thiên Dật cười nhếch mép.
“Phì phì.”
An Vũ Tinh cười thành tiếng.
“Ừ, vậy ta nói cho ngươi vậy!”
Sau đó nàng nói: “Hoa Thanh Hàn là đứa trẻ bị bỏ rơi mà Vương gia nuôi dưỡng, lúc nhận nuôi nàng chừng ba bốn tuổi thì phải, biết bản thân tên gì rồi, cũng biết bản thân tên gì rồi, sau đó luôn được Hoa gia nuôi dưỡng, tiếc rằng, nàng không thể tu luyện, nhưng mà, nàng cũng rất cố gắng, tinh thông cầm kì thi họa, đơn giản mà nói, chính là tài nữ trong miệng các ngươi.”
An Vũ Tinh tiếp tục nói: “Bởi vì nàng cũng biết bản thân bị người nhà vứt bỏ, vậy nên dẫn đến tính cách nàng từ nhỏ đã khá lầm lì rồi, ngươi cũng thấy rồi, tinh cách nàng bây giờ là vậy đó, giống như người khác nợ nàng hai trăm đồng thì cũng chẳng còn bạn bè gì nữa, ta với nàng ấy cũng coi như là duyên phận, quen biết rồi, sau đó thân đến bây giờ, thật sự người cũng rất tốt, chỉ không biết thể hiện mà thôi!”
“Ta cảm thấy, thế gian này vốn không có bố mẹ không yêu con cái của chính mình, bỏ rơi nàng ấy có lẽ là một lựa chọn do một thực tại nào đó không còn cách nào khác.”
Diệp Thiên Dật nói.
Chính bản thân hắn cũng như vậy, hắn cũng biết chứ, bố mẹ hắn bỏ rơi chính hắn, đó thật sự là không còn cách nào khác.
“Nói cũng phải, vậy thì sao chứ? Nhưng vẫn có nhiều người thật sự không có nhân tính, nói về Hoa Thanh Hàn đi, tuy nàng không thể tu luyện, nhưng mà thật sự có tài, tinh thông tri thức của các loại võ đạo, thậm chí có thể ngồi luận đạo với những cường giả đỉnh cấp, thậm chí chuyện này chỉ là nàng tiện thể đọc sách học được thôi, sau này... nàng thể hiện ra là một người kinh doanh thiên bẩm và đầu óc kinh người, cho nên ta biết ngươi nghi ngờ chuyện gì, một người không họ Vương lại có thể ngồi vào vị trí cao đến vậy, đó là bởi vì, Vương gia cũng coi như được nàng kéo lên.”
“Ồ?”
Diệp Thiên Dật nhún mày.
“Vương gia lúc trước, tuy cũng là đẳng cấp này, cũng có thể nói là một gia tộc, nhưng gia sản kém xa bây giờ, Vương gia này cơ bản chia làm hai bộ phận, về cơ bản mỗi gia tộc đều như vậy, một bộ phận phụ trách võ đạo, một bộ phận phụ trách sản nghiệp, phụ trách sản nghiệp cơ bản đều là người bình thường, sau này trong một lần cơ duyên trùng hợp, Hoa Thanh Hàn tiện tay đưa ra một chính sách được Vương gia tiếp nhận, lợi ích tạo ra chính là... sản nghiệp năm đó của Vương gia tăng lên gấp bội.”
Diệp Thiên Dật há hốc mồm: “Tuy sản nghiệp lúc đó của Vương gia kém xa bây giờ, nhưng tăng lên gấp bội, chuyện này có hơi khoa trương, đặc biệt bây giờ sản nghiệp về cơ bản đều trong trường hợp bão hòa rồi, vậy thì càng hơi quá rồi! Tiếp sau nàng ấy chọn lựa trực tiếp khiến Vương gia trở mình, thiết lập nên địa vị gia tộc tài phiệt đỉnh cấp lớn thứ hai đế quốc Thiên Tuyết, vậy nàng ấy tự nhiên sẽ lên được chức vị này.”
Diệp Thiên Dật thầm kinh ngạc.
“Có tài mà.”
“Vậy nên, tuổi còn trẻ mà không có bản lĩnh, sao nàng ấy có thể ngồi ở đó được chứ? Hơn nữa lại là chủ tịch của một tổng côn ty, rất nhiều chuyện nàng ấy có thể một mình quyết đoán, Vương gia cũng rất tin tưởng nàng.”
An Vũ Tinh nói.
“Tiếc rằng, không thể tu luyện.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Chuyện này có gì mà đáng tiếc chứ? Mỗi người sinh ra đều không giống nhau đúng chứ? Tuy nàng ấy không thể tu luyện, nhưng nàng có được giá trị giống như tất cả mọi người... nàng như vậy là giỏi rồi.”
An Vũ Tinh nói.
“Nhưng mà ta thấy nàng ấy hình như rất muốn tu luyện.”
“Ta nói này Tiểu tử thối, vậy ngươi nói xem trên thế gian này có người thường nào hắn không muốn tu luyệ không? Đặc biệt là Hoa Thanh Hàn lại rất cứng đầu, nàng rất không muốn bản thân cần người khác bảo vệ, vậy nên cũng có thể nói là trong lòng nàng còn có vướng mắc.”
“Ta biết rồi.”
Diệp Thiên Dật trầm ngâm.
“Ngươi biết quái già mà biết chứ. Phải rồi, nghe nói hôm nay ngươi gây sự rồi? Có bản lĩnh đấy, đem đội bảo vệ ăn thịt uống rượu trong giờ làm? Còn đánh người nữa? Ta nói nè anh trai, ta nhờ người ta, ngươi đừng gây sự cho ta.”
An Vũ Tinh chán nản nói.
Quả thật, Diệp Thiên Dật gây sự nàng cảm thấy rất ngại.
“Nàng ấy nói cho nàng rồi ư?”
“Thật sự không phải Hoa Thanh Hàn nói cho ta, chuyện thế này xảy ra rồi, nàng ấy cũng lười nói cho ta.”
Diệp Thiên Dật nói: “Được, ta biết rồi, tra nữ tỷ tỷ, à không đúng, An tổng, sao nàng lại không để ta đến công ty nàng?”
“Công ty ta nhỏ, chứa không nỗi Phật lớn nhà ngươi.”
“Tắt máy đây tắt máy đây. Nàng nói với nàng rồi, phải rồi tra nữ tỷ tỷ, lúc nào cùng ra ngoài ăn bữa cơm xem phim đi!”
“Tỷ tỷ mấy hôm nay bận quá, ngươi cứ tu luyện cho tốt trước đi, Tiểu tử thối, tắt máy đây.”
Diệp Thiên Dật tắt máy, sau đó vặn mình.
“Hoa Thanh Hàn này cũng có chút thú vị.”
Diệp Thiên Dật tự nói với mình một câu! Nàng không phải không thể tu luyện, nhưng mà đan điền của nàng bị phong lại rồi! Hơn nữa lại không phải là một phong ấn đơn giản, loại phong ấn này người bình thường khó mà phát hiện ra!
Phong giữ đan điền của nàng lại là vì sao chứ? Là vì nàng không thể tu luyện hay không muốn để nàng tu luyện? Lại do ai làm ra chứ? Có lẽ không phải là chuyện trước khi Hoa Thanh Hàn được Vương gia nuôi dưỡng đây chứ? Lúc đó tuổi còn nhỏ, nhưng mà có lẽ nàng sẽ nhớ chứ nhỉ?
Nhưng mà cũng không chắc được!
Nhưng mà... Diệp Thiên Dật nhìn ra rồi, nàng thật sự có thể trở thành một võ giả, nhưng có người chỉ muốn khiến nàng làm một người bình thường.
Chuyện này có chút thú vị.
Có lẽ Hoa Thanh Hàn luôn nghĩ mình là người bình thường không thể nào tu luyện được, cho nên trước giờ nàng chưa từng thử qua điều gì.
Vậy cho nên, điểm này làm Diệp Thiên Dật cảm thấy có chút kì lạ, trong này có chuyện gì đó, Diệp Thiên Dật rất muốn biết.
“Tu luyện! Xem thử có cách nào có thể tiếp xúc được với Lý gia không.”
Diệp Thiên Dật trầm ngâm một câu.
Hắn không thể tự nhiên dựa vào thân phận tông chủ Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông mà qua đó được, hắn phải che giấu, sau đó âm thầm nghe ngóng, nếu như chắc chắn là Cấm Ma Thư, thậm chí Diệp Thiên Dật có thể thẳng tay cướp lấy! Dù gì thì việc cướp bảo vật trên đại lục này cũng là việc quá bình thường, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, đây chính là lý lẽ ở nắm đấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận