Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1061: What the fuck? Đây là??

Nhìn thấy nội dung, tất cả mọi người cùng kinh ngạc.
Biệp pháp cưỡng chế? Là như thế nào?
“Tôi xin nhắc lại lần cuối cùng, trong vòng ba giây mời rời khỏi không phận của tập đoàn Vương thị. Nếu không chúng tôi sẽ áp dụng biệp pháp cưỡng chế. Ba.”
“Hai.”
“Một.”
Diệp Thiên Dật nói xong, những chiếc máy bay kia tựa hồ như không nghe thấy, vẫn ngang nhiên bay trong khu vực cấm.
Xoẹt ——
Sau khi đếm đến “một”, Diệp Thiên Dật lấy một cái ống phóng rốc-két từ sau lưng ra.
Mọi người: ???
Trong nháy mắt ấy, tất cả mọi người cùng trố mắt.
What the fuck?
Oh shit??
Đây là???
Đặc biệt là bọn Trương Thạc đứng ngay sau lưng Diệp Thiên Dật cũng bất ngờ không kém.
Đại ca à, ngươi lấy ống phóng rốc-két từ đâu ra vậy?
Nhoáng cái đã xuất hiện rồi?
Giời ơi. Là phép tạo hóa ấy mà. Hắn dùng phép tạo hóa tùy ý sáng tạo ra vũ khí nóng dễ như ăn cháo ấy mà.
Mọi người nuốt nước miếng.
Mẹ nó, thật dọa người?
Vương Thiên trừng lớn đôi mắt.
Mẹ ơi...
Chẳng lẽ ngươi định nổ súng thật hay sao?
Diệp Thiên Dật nhắm chuẩn vào chiếc trực thăng, sau đó bắn một phát “Đoàng!”
Mọi người: ???
“Holy shit. Mẹ ơi. Quá khủng bố rồi!”
“Đội trưởng Diệp a... a... a… anh đẹp trai quá đi. Trời ơi. Sao lại lại có người đẹp trai như vậy vậy chứ.”
“Ê?? Fuck. Thật men lì, ta thật sự không chịu nổi nữa. Wow! Rốt cuộc ta đã hiểu lý do Hoa tổng bằng lòng nhận lời làm bạn gái Đội trưởng Diệp rồi. Có hắn bên người càng có cảm giác an toàn chăng?”
“Tuy với ngoại hình xuất chúng của Hoa tổng muốn tìm loại bạn trai nào cũng được, nhưng người đẹp trai, men lì như Diệp Thiên Dật lại còn có cảm giác an toàn nữa. Ôi chao, ta sắp xỉu đến nơi rồi. Hoa tổng nhìn người quá chuẩn.”
“...”
Trên máy bay trực thăng, tên phi công nhìn thấy khung cảnh bên dưới cũng ngớ cả người ra.
Xoẹt ——
Hắn ngay lập tức thả dù nhảy ra bên ngoài.
Không sai. Hắn là một võ giả.
Cảnh giới của hắn không hẳn là cao nhưng ở đại lục này, muốn trở thành phi công bắt buộc phải là võ giả mới được. Bởi vì đây là giới hạn tối thiểu nhất để bảo đảm sự an toàn cho cơ thể phi công, đồng thời cũng là phương pháp bảo vệ tài sản.
Oành ——
Chiếc trực thăng nổ tung.
Vương Thiên: ???
Mẹ nó? Ngươi làm thật à? Thật sự nổ súng sao? Ê?
Đoàng đoàng đoàng ——
Không đợi mọi người hồi phục tinh thần Diệp Thiên Dật nâng ống phóng rốc-két bắn ba phát liên hoàn, trực tiếp oanh tạc không trung.
Ầm ầm ầm ——
Trên bầu trời, từng chiếc máy bay bị bắn nổ tung, bốc cháy rơi xuống.
Vương Thiên cũng không kịp ngăn cản. Ngay từ đầu hắn đã hoàn toàn không nghĩ tới. Đến lúc nhận ra thì ống phóng đã biến thành tự động. Cả người hắn choáng váng, không còn cứu vớt được gì nữa.
Tiếp theo Diệp Thiên Dật phóng thích một chút sức mạnh thuộc tính không gian, gom toàn bộ xác máy bay trên bãi đất trống của tập đoàn, tránh những mảnh nổ bắn vào tòa cao ốc.
Ừng ực ——
Mọi người nghẹn họng trân trối.
Mẹ ơi, quá khủng bố rồi
Từ không trung có mấy chục người bay xuống. Bọn họ là phi công của những chiếc máy bay trực thăng kia. Giờ phút này bọn họ cũng không dám tin vào mắt mình.
Bọn họ là những kẻ bán mạng cho Vương Thiên. Tất nhiên họ biết thân phận của Vương Thiên nên chẳng thể ngờ tới tình huống này. Khi xảy ra thì cả bọn cũng ngơ luôn.
“Đcmn.”
Vương Thiên thấy quân mình bị đánh bại một cách dễ dàng thì tức giận cực độ, hắn chỉ vào Diệp Thiên Dật, sau đó từ trên người bộc phát ra một cỗ sức mạnh cực đại.
Thần Vương cảnh.
Nói thật ra chỉ là rác rưởi.
Nhà họ Vương cũng được xem là thế lực Hoàng cấp, thế mà tu vi của cậu hai nhà họ Vương chỉ là Thần Vương cảnh. Xem ra chỉ dựa vào đủ loại tài nguyên mà thôi. Thật sự là rác rưởi.
“Không hay rồi. Đã xảy ra chuyện.”
“Chết rồi. Thần Vương cảnh, cảnh giới của Vương Thiên chính là Thần Vương cảnh đó. Tâm huyết của hắn đã bị Diệp Thiên Dật tiêu hủy đương nhiên đã tức giận đến đỉnh điểm. Nói không chừng sẽ ra tay xử lý Diệp Thiên Dật luôn ấy chứ.”
“Chắc chắn rồi. Đối với nhân vật tai to mặt lớn như Vương Thiên thì loại chuyện này làm hắn cực kỳ mất mặt. Trừ phi Hoa tổng xuất hiện. Nhưng vì sao hôm nay Hoa tổng lại không tới vậy? Mong là không xảy ra chuyện gì.”
“...”
Diệp Thiên Dật vẫn giữ vẻ lạnh lùng, duỗi tay thả ống phóng rốc-két xuống.
“Thật là! Ta đã nói mà không nghe, giờ trách ai. Người anh em, ngươi thấy ra nói có đúng không.”
Diệp Thiên Dật nhìn Vương Thiên nói.
“ĐM. Chờ chết cho ta.”
Vương Thiên phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật, sức mạnh cực đại quấn quanh người hắn bùng dậy, một quyền trực tiếp đánh về hướng đầu của Diệp Thiên Dật.
Nếu Diệp Thiên Dật chỉ là một đội trưởng đội bảo vệ đơn thuần thì một quyền này, đầu hắn chắc chắn sẽ lìa khỏi cổ.
Rất nhiều người nhắm mắt lại, không dám xem cảnh tượng kia.
Trương Thạc đằng sau muốn cứu cũng bó tay. Bọn họ hết cách rồi.
Thứ nhất, họ không có tư cách cứu Diệp Thiên Dật. Thứ hai, có cho họ cũng không dám cứu.
Nhưng
Xoẹt ——
Bỗng một cây châm độc từ đâu bay về phía Vương Thiên.
Vương Thiên hiển nhiên không hề phòng bị Diệp Thiên Dật, hơn nữa hắn cũng không nghĩ đến khả năng Diệp Thiên Dật sẽ rất lợi hại, càng không nghĩ đến hắn lại dùng thủ đoạn nham hiểm này. Hắn hiện tại đã bị sự phẫn nộ che mờ lý trí, chỉ còn một ý nghĩ duy nhất. Đó là phải giết chết Diệp Thiên Dật.
Đáng tiếc.
Rất nhiều người đều cho rằng Diệp Thiên Dật sẽ chết, còn có người thấy không đành lòng nhắm chặt hai mắt.
Cảnh tượng kia các nàng không nhìn nổi.
Nhưng lúc này.
m thanh bọn họ nghĩ sẽ phát ra lại không hề có. Trên mặt họ hiện lên vẻ khó tin, sau đó chậm rãi mở to mắt.
“Đệch?”
Xảy ra chuyện gì vậy?
Nắm tay của Vương Thiên còn một khoảng cách nhỏ nữa là chạm đến Diệp Thiên Dật. Nhưng giờ khắc này quanh cơ thể Diệp Thiên Dật nổi lên một làn khí độc mạnh mẽ màu xanh lục. Còn Vương Thiên kia không thể tiến thêm một li.
Cái này còn chưa nói, mấu chốt là làn khói độc kia đang dần tràn lên người Vương Thiên.
Lúc này Vương Thiên rất muốn rút tay của hắn về nhưng lại không cách nào cử động được, sức lực toàn thân dường như biến mất. Ảo diệu nhất là làn khí độc này của Diệp Thiên Dật đang hấp thụ sức mạnh của hắn.
“Ngươi, ngươi ”
Vương Thiên cố sức kháng cự. Hắn không thể tin được hét vào mặt Diệp Thiên Dật.
Phốc ——
Sau đó hắn phun ra một ngụm máu đen, cơ thể rơi xuống đất.
Tạm thời Diệp Thiên Dật chưa muốn để lộ sức mạnh trâu bò của mình. Ừm, vì thế cách giải quyết trước mắt chính là hạ độc đối phương.
Mọi người: ???
Tất cả những người quan sát đều ngớ người ra.
Đây?? Tình huống đột nhiên này rốt cuộc là như thế nào? Diệp Thiên Dật không hề mất một cọng tóc, ngược lại Vương Thiên Thần Vương cảnh thì….
Không thể tưởng tượng được!
“Mẹ nó. Tập đoàn Vương thị của chúng ta chưa động vào ngươi, mẹ nó ngươi lại ra tay với bọn ta trước sao?”
Thụp——
Một chân Diệp Thiên Dật giẫm lên ngực Vương Thiên, sau đó thản nhiên bước qua.
Khổ thân cho Vương Thiên đang hôn mê lại phun ra một búng máu.
Mọi người: ???
“Ông đây là công dân mẫu mực, ngươi không có giấy thông hành lại không hẹn trước mà đòi xông vào à? Nếu ông đây để cho ngươi vào thì còn mặt mũi nào làm đội trưởng đội bảo vệ nữa chứ?”
Thụp——
Diệp Thiên Dật lại dùng chân đạp cái nữa.
Mọi người: ???
“Con mẹ ngươi. Lão tử phải phế ngươi luôn.”
Tiếp theo lại là một cái đạp.
“Dám tỏ tình sao? Ngươi không nhìn lại xem đây là nơi nào? Nhìn lại xem ai là đội trưởng đội bảo vệ.”
Hoa Thanh Hàn thấy vậy đi tới.
“Dừng tay.”
Nàng thật kinh ngạc.
Đây??
Bạn cần đăng nhập để bình luận