Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1339: ĐM ta còn phải cảm ơn ngươi ư?

Nhưng người đó cảm thấy thật không theo lẽ thường.
Một người tuổi tác không lớn, cho dù ngươi có giỏi thì cũng giỏi đến mức nào? Có thể ở cảnh giới nào? Một mình ngươi xông vào Vương gia, đánh cậu hai của Vương gia ra nông nỗi này, bây giờ, đứng trước mặt người của Vương gia, bảo ngươi thả hắn ra, ngươi lại chặt đứt tay người ta!
Đối với võ giả mà nói, một cánh tay thật ra chẳng là gì, có rất nhiều cách có thể có một cái mới, nhưng đây là vấn đề của thể diện.
Mà bây giờ, đứng trước mặt chủ của Vương gia, còn nói là… cảm ơn hắn sao ư?
Vãi chưởng!
Sao lại giống đang cho hắn một vố vậy?
Mắt Vương Tạc đằng đằng sát khí.
Hắn có cảm giác như bị người ta giẫm đạp lên mặt mà sỉ nhục.
Người này là thá gì chứ? Nếu không phải kiêng nể người đứng sau chống lưng cho hắn có quan hệ với hoàng thất đế quốc, hắn thật sự đã ra tay từ sớm rồi!
Nhưng mà, hắn có thể có quan hệ gì với hoàng thất chứ? Nhưng hắn thật sự không dám ra tay!
Lý Thiên Sư bước đến, ánh mắt nhìn về Diệp Thiên Dật.
Không quen biết.
Hắn cũng không biết có phải là người mà bản thân đang tìm hay không.
Nhưng nhìn tướng mạo có vẻ… có hơi khoa trương.
“Sao? Vương gia chủ ngươi nói gì đi! Ngươi nên cảm ơn ta thế nào đây?”
Diệp Thiên Dật nhếch mép cười với Vương Tạc.
Vương Tạc vốn không kiêng nể gì cả, nhưng cạnh bên có Lý Thiên Sư, hắn bây giờ đang nghĩ cách để người trước mặt không nói ra tên của mình, cũng phải nghĩ cách để chuyện xảy ra tối nay không lộ ra ngoài, bất cứ giá nào cũng không thể nói ra được manh mối nào mà để Lý Thiên Sư biết được, hắn chính là Diệp Thiên Dật đang được tìm.
“Tiểu tử, có thù oán gì? Thả con trai ta ra, ngồi xuống, chúng ta bình tĩnh lại uống tách trà, hút điếu thuốc, ta cũng không trách gì ngươi, có lẽ giữa ngươi và con trai ta có ân oán gì đó, nhưng đứa con trai này của ta khá bướng bỉnh, bổn gia chủ cũng là người sáng suốt, biết có lẽ là lỗi của con trai ta, cho nên có chuyện gì, chúng ta ngồi xuống từ từ nói, không có chuyện gì không giải quyết được cả, không phải sao?”
Diệp Thiên Dật cau mày.
Đây là chuyện hắn không thể ngờ được.
Gia chủ Vương gia này đang kiêng dè điều gì? Kiêng dè Diệp Thiên Dật hắn ư? hay đã nói biết được thân phận của hắn? Hay là, đang có âm mưu quỷ kế gì đó? Lẽ nào nhìn thấy con trai mình như thế thì thỏa hiệp?
Không đúng không đúng không đúng! Chắc chắn không thể nào là thỏa hiệp.
Vậy Diệp Thiên Dật có thế nào đi nữa, chắc chắn cũng không thể làm theo lời bọn họ nói mà làm.
“Vậy không được đâu Vương gia chủ, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta có tội, nhưng có tội thì có tội, có công vẫn có công, chúng ta chuyện gì ra chuyện đó, ta đem con trai Vương gia chủ ngươi về đây, ngươi nói xem có nên cảm ơn ta không?”
Diệp Thiên Dật cười nói.
“Cần, tất nhiên cần! Vậy không biết ngươi muốn cảm ơn thế nào?”
Vương Tạc cố gắng kiềm chế sự tức giận trong lòng!
Chết tiệt!
Lý Thiên Sư này sao vẫn chưa đi nữa? Ngươi ở đây xem kịch là có ý gì? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Cảnh giới cao thế nào rồi? Sao ngươi còn học đòi mấy người kia thích xem kịch chứ? Mau đi đi!
“Ừm… muốn cảm ơn gì à? Đây cũng gọi là ơn cứu mạng đấy, Vương gia chủ cảm thấy có thứ gì có thể sánh với tính mạng của con trai ruột ngươi chứ?”
Diệp Thiên Dật nhếch môi hỏi.
“Người đâu!”
Vương Tạc hắng giọng một tiếng.
“Đem Thiên Minh ra đây!”
“Chuyện này?”
“Mau!”
Vương Tạc tức giận thét lên.
Thiên Minh chỉ là một linh khí đỉnh cấp mà thôi. Nhưng nếu như chuyện này bại lộ rồi, thứ mất đi lại chính là Vương gia!
Một Thiên Minh, dù thế nào đi nữa cũng coi như là đổi lại tính mạng của con trai mình đúng chứ?
“Chờ chút!”
Lý Thiên Sư nói một câu.
“Không biết Lý Thiên Sư có chuyện gì?”
Vương Tạc hỏi.
Ánh mắt Lý Thiên Sư hướng về phía Diệp Thiên Dật, hỏi: “Tiểu tử, ngươi thế này có phải có hơi ức hiếp người khác không?”
Diệp Thiên Dật cau mày: “Ức hiếp người khác sao? Ta cứu con trai nhà người ta, ta cảm thấy không ức hiếp ai cả, đây là điều nên làm mà!”
Lý Thiên Sư cũng không biết người trước mặt là ai, dù gì hắn cũng vốn chẳng quen biết Diệp Thiên Dật! Tại sao chứ? Không phải nói tên Diệp Thiên Dật này đang rất nguy hiểm sao? Sắp chết rồi sao? Cho nên hắn mới nhanh chóng đến bảo Vương gia rút tay lại mới có thể giữ được tính mạng cho hắn, vậy không phải lệnh ở trên là giả sao? Nếu Diệp Thiên Dật được nói đến thật sự là một cao thủ, vậy ở trên cũng không sốt ruột đến thế chứ?
Cho nên, đây có thể là một ai đó khác, vốn chẳng phải là Diệp Thiên Dật! Lý Thiên Sư nghĩ như vậy!
Dù sao thì hoàng thất trong mắt hắn đó là sự tồn tại đáng sợ và mạnh không gì sánh bằng, bày mưu tính kế, bọn họ sốt ruột như vậy, một khắc cũng không bỏ lỡ mà đến đây, thật sự rất thông minh, tình trạng của người tên Diệp Thiên Dật đó đúng là không lạc quan chút nào, không thể nào là người này được.
Suy nghĩ của hắn cũng rất có lí.
“Hừ!”
Lý Thiên Sư hừ lạnh một tiếng, nói: “Vương gia chủ, chuyện của nhà các ngươi, lão phu không quản nữa, cáo từ!”
Nói xong Lý Thiên Sư nhanh chóng rời đi, hắn phải nhanh chóng đi báo cáo rồi!
Có lẽ vì bản thân ở đây khiến cho Vương gia vướng tay vướng chân, nhưng tên tiểu tử này cũng quá hùng hổ hăm dọa người rồi, rõ ràng là ngươi khiến con trai nhà người ta thành ra thế này, chưa cần biết ai đúng ai sai, ngươi khiến con trai nhà người ta thành ra thế này rổi mà còn uy hiếp người ta, vậy thì ngươi không đúng rồi! Cho nên Lý Thiên Sư quyết định rời đi, người này sống chết phải xem Vương gia làm sao rồi! Hắn cũng không quan tâm mấy!
Trong lòng hắn rõ, Vương gia này mới vừa nói bọn họ không gây sự không làm gì cả, bây giờ bản thân ở đây, bọn họ có lẽ không dám ra tay! Vạy thì mình đi vậy!
Lý Thiên Sư đưa người đi, Vương Tạc hoàn toàn thơt phào nhẹ nhõm.
“Lão tổ tông, chính là hắn!” Vương Tạc nói với Vương Hải ở cạnh bên.
“Thả người ra!” Vương Hải nói.
“Lão tổ tông, một là không làm hai là không được dừng lại, tiêu diệt đi!” Vương Tạc nói.
“Ngươi đang tìm cái chết sao? Hắn chưa chết không phải là kết quả tốt nhất à?” Vương Hải nói với Vương Tạc.
“Nhưng mà lão tổ tông, chúng ta đã nói dối với bọn họ rồi!” Vương Tạc nói.
Vương Hải rơi vào trầm tư.
“Diệt đi!” Vương Hải nói một câu.
Lý Thiên Sư nhìn thấy hắn rồi, nhưng mà vốn không nhận ra, bọn họ chỉ có thể to gan một chút.
Nế thừa nhận, bọn họ nói dối, chắc chắn sẽ chết, nhưng nếu như giết hắn, tuy Lý Thiên Sư nhìn thấy, nhưng cũng còn cơ hội không bị lộ!
“Tất cả mọi người, bao vây hắn lại cho ta.”
Vương Tạc thét lên.
“Ồ.”
Diệp Thiên Dật nhếch môi.
“Sao vậy? Vương gia chủ, không phải ngươi muốn cảm ơn ta sao? Sao người đó vừa đi, ngươi liền trở mặt ngay vậy?”
Diệp Thiên Dật cười nói.
“Diệp Thiên Dật, có trách thì trách ngươi quá nhiều chuyện, vì ngươi, Vương gia ta rơi vào tình cảnh có thể phải mất đi sự cố gắng của bao năm nay! Nhưng bây giờ, chỉ cần ngươi chết đi, tất cả đều có thể trở lại! Bổn gia chủ không biết ngươi làm sao có thể sống sót được, cũng không biết tại sao ngươi lại có gan dám một mình đến đây! Nhưng mà… ở Vương gia ta ngang ngược, là ngươi không đúng rồi! Thiên Nhi, về đây!”
Vương Tạc giải phóng một sức mạnh, Vương Thiên biến mất dưới chân Diệp Thiên Dật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận