Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1348: Quy tắc của Hoang Cổ Thương Khung

Ánh mắt Diệp Thiên Dật ngưng tụ!
Quả nhiên như thế!
Tuy Diệp Thiên Dật vẫn chưa hiểu rõ về tình hình nơi này nhưng mà hắn đại khái có thể đoán ra rồi. Bởi vì nơi này là Hoang Cổ Thương Khung, ở đây chỉ có tội ác mà thôi. Nơi này so với tưởng tượng của Diệp Thiên Dật nguy hiểm hơn nhiều.
Tu vi của người kia rất cao, là Thần Quân Cảnh! Diệp Thiên Dật chỉ là Thần Vương Cảnh, nhưng mà...
"Ta cũng muốn xem thử nơi này còn có ma quỷ gì! Thẻ vương bát!"
Roẹt!
Diệp Thiên Dật trực tiếp giải phóng sức mạnh của một tấm thẻ vương bát với người phụ nữ đang xông về phía mình.
Giá trị cuồng ngạo của Diệp Thiên Dật lúc này tuy không nhiều nhưng đã đủ dùng, muốn trực tiếp sử dụng cũng không thành vấn đề.
Lộp bộp!
Người phụ nữ kia biến thành một con rùa ngã xuống đất.
Diệp Thiên Dật chạy đến: "Cấm Ma Chú! Định Thân Chú!"
Sau đó hắn dán hai tấm bùa lên người nàng.
Diệp Thiên Dật phát hiện ra bản thân càng ngày càng thích mấy loại bùa chú này. Thật sự trước đây hắn rất ít khi sử dụng, hắn được Gia Cát Thanh Thiên chỉ cho, nhưng bây giờ Diệp Thiên Dật mới phát hiện ra sức mạnh kinh khủng lại nằm trong một tấm bùa nhỏ này! Ví dụ, nếu dán tấm Tốc Thần Phù lên người thì tốc độ của ngươi sẽ được nhân lên vài lần! Rất khoa trương đúng không?
Việc khắc họa ra một lá bùa này phải dẫn vào linh lực và họa pháp, cũng giống như luyên đan vậy. Đan dược thì có đan phương, bùa chú có họa pháp. Nếu ngươi không biết sử dụng họa pháp thì ngươi không thể vẽ ra lá bùa này! Thế nên, người biết sử dụng bùa có địa vị không kém gì y sư đỉnh cấp. Chỉ là ngưỡng dành cho y sư thì thấp hơn còn phù chú sư lại cao hơn nhiều!
Tóm lại, y sư sẽ có mạnh có yếu, có một số y sư chỉ thể luyện chế ra nhị giai đan dược. Còn phù chú sư thì chỉ cần ngươi nghe cái tên đã biết người đó mạnh cỡ nào.
Phù chú sư không có sự phân chia đẳng cấp mà hoàn toàn dựa vào danh tiếng của bản thân và sự tôn trọng mà người đời dành cho ngươi.
Thật ra Cấm Ma Chú này chính là Cấm Linh, không thể giải phóng ra linh lực thì tất nhiên không mạnh bằng Cấm Linh của Diệp Thiên Dật rồi. Diệp Thiên Dật đã bỏ qua cảnh giới nên rất dễ tránh được, Định Thân Chú là dùng để bắt giữ không cho động đậy.
Đối với Diệp Thiên Dật mà nói, mấy loại bùa chú này còn dễ làm hơn cả đơn dược.
Sau khi hiệu quả của thẻ Vương bát kết thúc, người phụ nữ kia đã bị Diệp Thiên Dật khống chế hoàn toàn.
"Ngươi! Ngươi!" Nàng kinh sợ nhìn Diệp Thiên Dật.
"Không có chút bản lĩnh gì cả, ta cũng không dám ở đây, ngươi nói đúng không?"
Nàng sợ hãi nhìn Diệp Thiên Dật.
"Và không cần biết như thế nào, pháp tắc sinh tồn ở đây chắc chắn là kẻ mạnh nuốt chửng kẻ yếu! Hiện tại, ngươi chính là kẻ yếu!"
Thanh kiếm trong tay Diệp Thiên Dật chỉ về phía nàng.
"Phù chú sư đúng không? Chỉ là ta không hiểu tại sao ta lại bị dính chiêu. Rõ ràng cảnh giới của ngươi thấp như vậy!" Nàng không cam tâm nói.
Khi hắn giải phóng sức mạnh của thẻ Vương Bát, người dính chiêu sẽ bị biến thành rùa và không biết đang xảy ra chuyện gì. Quá trình này sẽ không xuất hiện trong ký ức của họ.
"Cái này ngươi không cần biết. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội sống sót." Diệp Thiên Dật ngồi kế bên nàng, sau đó hắn châm một điếu thuốc.
Trên mặt cô gái lộ ra vẻ mặt khó tin, hắn... hắn còn có thể cho nàng một cơ hội sống sao? Hắn sẽ làm thế thật sao?
Xem ra hắn là lần đầu đến đây thật!
"Ngươi nói." Cô gái nói. Sống sót mới là điều quan trọng nhất!
Diệp Thiên Dật nói: "Ngươi cũng nói ta là người mới rồi đấy, đúng là vậy thật. Vậy bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết toàn bộ chuyện ở Hoang Cổ Thương Khung này, ta hy vọng lời ngươi nói là thật, vì ngươi nói dối mấy chuyện này với ngươi cũng chẳng có lợi ích gì đâu nhỉ? Ngươi yên tâm, dù ngươi muốn giết ta, ta biết đây là quy tắc của nơi này. Nhưng mà ta không thích giết người."
"Nếu như ngươi không thích giết người thì ngươi sẽ không thể sống sót ở nơi này đâu."
"Thế sao?" Diệp Thiên Dật trầm tư một lúc rồi nói tiếp: "Vậy ngươi nói đi."
Chắc chắn cô gái này không hoàn toàn tin tưởng Diệp Thiên Dật sẽ tha cho nàng, nhưng nàng sẽ cố gắng giành lấy cơ hội sống sót.
Dù sao hắn cũng chỉ hỏi về chuyện ở Hoang Cổ Thương Khung này nên nàng cũng không có lý do gì phải nói dối hắn.
"Hoang Cổ Thương Khung có tổng cộng chín Trùng Thiên. Bây giờ ngươi đang ở Đệ Nhất Trùng Thiên, ở nơi này có vô vàng yêu thú ma thú và tà túy, trải qua nhiều năm thì số lượng con người không quá vài triệu người, phần lớn đều ở trên Ngũ Trùng Thiên. Nhưng số lượng yêu thú ở đó rất nhiều, thậm chí còn nhiều hơn số lượng con người gấp mấy trăm lần! Nói đơn gi thì Hoang Cổ Thương Khung này là địa bàn của yêu thú."
Diệp Thiên Dật hơi ngẫm nghĩ một lúc: "Nói trọng tâm đi."
"Hoang Cổ Thương Khung không lớn, nhất là những Trùng Thiên trước Đệ Thất Trùng Thiên, dù gộp lại cũng không bằng một nửa của Đế quốc ở Chúng Thần Chi Vực. Mỗi một Trùng Thiên đều có một vị cường giả, nếu muốn sống sót thì mỗi năm ngươi phải cống nộp một loại thiên địa linh vật hoặc linh khí cho vương giả đó."
"Ồ? Là vậy sao?"
"Không sai, ở Hoang Cổ Thương Khung không có bất kỳ pháp tắc nào cả. Ngoại trừ một số chủng tộc và tổ chức chỉ định thì không có nơi nào giống như một thành trì. Ở nơi này thì đi tới đâu đều là nhà, chạy đến đâu đều là chiến trường. Chỉ cần ngươi có bản lĩnh thì ngươi có thể tùy ý giết người và đoạt lấy tài nguyên. Bởi vì nơi này rộng lớn đến vậy nên tài nguyên cũng rất nhiều, mà tài nguyên của Hoang Cổ Thương Khung đều như vậy thôi. Hôm nay nó ở trong tay ngươi nhưng ngày mai sẽ ở trong tay người khác."
Nghe tới đây thì Diệp Thiên Dật hiểu được đại khái về nơi này rồi.
"Cho nên để bản thân luôn là kẻ mạnh thì phải giết người khác và chiếm lấy báu vật của họ, như vậy mới có thể sống sót?"
Cô gái gật gật đầu: "Đúng vậy, trên lý thuyết là vậy. Vả lại cứ mỗi một năm thì ngươi phải dâng lên bảo vật trong tay ngươi cho vương giả của từng Trùng Thiên, nếu không thì phải chết. Bảo vật ở đây chính là một điều kiện để đổi lấy mạng sống, đó là lý do vì sao ta phải ra tay với ngươi. Cho dù là ai đi nữa cũng thế, phản ứng đầu tiên chính là... giết! Cướp bóc! Ta cũng đã nói rồi, Tiền Thất Trùng Thiên chỉ có vậy, tài nguyên lại ít nên ngươi đừng nghĩ đến chuyện có thể may mắn gặp được Thiên Địa Linh Vật nào chưa vào tay người khác, đây là điều không thể! Suốt vạn năm nay nơi này đã bị biết bao nhiêu người đi qua đi lại bao nhiêu lần rồi."
Diệp Thiên Dật có thể lý giải được điều này.
"Ở nơi này không có ai là bạn, càng không thể trở thành bạn. Ít ra đối với Tiền Thất Trùng Thiên của Hoang Cổ Thương Khung là vậy. Ta nghe nói Bát Trùng Thiên và Cửu Trùng Thiên có một số pháp tắc, nơi đó văn minh và có nhiều người có thể chung sống hòa đồng với nhau, nhưng đó cũng chỉ là nghe nói thôi!"
Diệp Thiên Dật gật gật đầu: "Làm sao để đến đó?"
"Tiến công! Mỗi một vương giả của từng Trùng Thiên đều nắm giữ Truyền Tống Trận, chỉ cần hắn cảm thấy thứ ngươi mang tới đạt yêu cầu thì sẽ cho phép ngươi đi lên. Nhưng đồng thời cũng có một khả năng, đó là hắn cảm thấy trong tay ngươi có rất nhiều báu vật, hắn sẽ giết ngươi rồi cướp đi toàn bộ từ ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận