Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1349: Ta đi Hoang Cổ Thương Khung một chuyến

Nơi này cũng thật là thú vị!
Nó vô cùng loạn, loạn đến mức ngươi không thể tưởng tượng nổi! Chỉ cần thấy mặt nhau là giết!
Ở đây không có những thứ như học viện, thành trì, tống môn gì đó như bên ngoài...
Người ở đây phải chiến đấu vì sự sống của chính mình, phải nói sao đây... ta có thể thành lập một tông môn ở đây, sau đó bồi dưỡng những người khác? Cùng lắm ta thành lập một thế lực ở đây để thu nạp những người khác, mọi người đều là một thành viên của thế lực này và mục đích là để cướp bóc người khác và bảo vệ bản thân!
"Ở đây có thế lực gì?" Diệp Thiên Dật hỏi.
"Nhân tộc có không ít thế lực, có một số người có năng lực còn tự thành lập ra thế lực riêng. Thế nhưng không có một địa bàn cố định, bởi vì yêu thú ở nơi này rất mạnh và số lượng lớn. Con người ở đây cũng chỉ có thể lay lắt sống qua ngày, họ không thể đánh bại yêu tộc. Nên đối với nhiều người thì thà rằng đơn độc mạo hiểm, so với thành lập thế lực còn tiện hơn."
"Tại sao ta không thấy ai cả?" Diệp Thiên Dật hỏi.
"Ta nói với ngươi rồi, những Trùng Thiên ở trước không nhiều người. Lên đến Ngũ Trùng Thiên và trên đó nữa mới càng có nhiều con người. Trải qua biết bao nhiêu năm rồi, ngoại trừ một số trường hợp đặt biệt thì đã biết bao nhiêu người lên tới Ngũ Trùng Thiên rồi. Số người ở Nhất Trung Thiên này chắc không tới một trăm, số lượng yêu thú cũng không nhiều. Nếu ngươi có thể may mắn lên được Ngũ Trùng Thiên thì ngươi sẽ nhìn thấy một cảnh tượng hoàn toàn khác! Ngươi sẽ có suy nghĩ không giống như bây giờ nữa, ngươi sẽ sợ hãi việc luôn đụng độ người khác. Bởi vì lúc ấy ngươi chỉ có thể giết hay là chạy, hoặc bị giết!" Cô gái nói.
"Thì ra là vậy. Tại sao ngươi phải tới đây?"
"Thực lực của ta không đủ nên không thể ở lại Ngũ Trùng Thiên. Ở lại đó ta sẽ chết nhanh thôi, nếu ở đây thì ít nhất ta còn bắt cá sống qua ngày được, không phải sao?" Cô gái trả lời.
"Xem ra ngươi cũng khá thông minh, nhưng có thật là vậy không?"
Diệp Thiên Dật cười lạnh một tiếng.
"Gần giống vậy, đúng lúc ta sắp thăng tiến cấp nhưng nếu thực hiện ở Ngũ Trùng Thiên thì quá nguy hiểm, nên ta mới tới Nhất Trùng Thiên tìm cơ hội tiến cấp. Người và yêu tộc ở Ngũ Trùng Thiên quá đông!"
"Ừ, vậy vương giả của từng Trùng Thiên là ai?"
"Yêu tộc, trên cơ bản đều là Yêu tộc. Dù sao thì không tồn tại Nhân tộc, những tên vương giả không có thực lực mạnh nhất nhưng chúng sở hữu thế lực vô cùng lớn mạnh. Cơ bản thì đều là một tộc nào đó của Yêu tộc, có một số là Tà túy, ở Để Nhất Trùng Thiên này thì là Tùng Lâm Lang Tộc, thực lực không phải quá mạnh. Tất nhiên đối với Đệ Nhất Trùng Thiên này thì là vậy." Cô gái giải thích.
"Vậy còn Cửu Trùng Thiên thì sao?"
"Cửu Vĩ Yêu Hồ."
Diệp Thiên Dật cau mày: "Cửu Vĩ Yêu Hồ?"
Đợi đã! Là chủng tộc của thần tiên tỷ tỷ?
Không đúng! Không đúng!
Chủng tộc của nàng là Cửu Vĩ Thiên Hồ không phải là Cửu Vĩ Yêu hồ. Hay hắn nên nói... chỉ là cách gọi không giống nhau?
"Cửu Vĩ Yêu Hồ Tộc là vương giả của Cửu Trùng Thiên, nói chính xác hơn thì Cửu Trùng Thiên còn có rất nhiều sự tồn tại đáng sợ nhưng trước mắt thì Cửu Vỹ Yêu Hồ là mạnh nhất. Cửu Vỹ Yêu Hồ này cũng là vương giả của cả vùng Hoang Cổ Thương Khung này."
"Thì ra là vậy, vậy ta hiểu rồi."
Sau đó Diệp Thiên Dật gỡ bỏ lá bùa xuống.
Cô gái kia vội né sang một bên, giữ một khoảng cách với Diệp Thiên Dật.
Hắn định tha cho nàng thật sao? Chuyện này là sao?
"Câu hỏi cuối cùng, ngươi từng nghe qua Thiên Địa Huyết Linh Trì chưa?"
"Ở Cửu Trùng Thiên."
Diệp Thiên Dật gật đầu.
"Cảm ơn ngươi!"
Nói xong, bóng dáng của cô đã biến mất tại chỗ.
Diệp Thiên Dật vươn vai một cái: "Cửu Trùng Thiên à!"
Diệp Thiên Dật hơi trầm tư.
Quả nhiên trước đây nơi này không phải như vậy, chắc chắn không có mấy chuyện Trùng Thiên này Trùng Thiên kia. Thế nhưng sau hơn vạn năm thì nơi này đã phát triền thành một thể hệ riêng.
"Thiên Địa Huyết Linh Tri ở Cửu Trùng Thiên đúng chứ? Vậy bây giờ ta phải đi tới Cửu Trùng Thiên, ta phục luôn rồi!"
Diệp Thiên Dật nói một câu.
Mấy người kia mang hắn tới đây rõ ràng muốn hắn mãi mãi bị nhốt ở đây. Trường hợp tồi tệ nhất đó là hắn mắc kẹt cả đời ở nơi này, không thoát ra được thì có khác gì đã chết cơ chứ?
Với lại khả năng hắn chết đi là khá cao. Diệp Thiên Dật cũng hiểu được những tên đó đang nghĩ gì rồi.
Nhưng mà vô dụng thôi!
Diệp Thiên Dật vẫn rất tự tin rằng hắn có thể thoát khỏi đây, biết làm sao đây vì hắn vận còn một Tự tạo hệ thống mà. Hắn tự tạo một hệ thống có thể giúp hắn thoát khỏi đây thì xong rồi còn gì? Nhưng mà bây giờ, Diệp Thiên Dật lại cảm thấy việc hắn tới đây là một chuyện tốt, hắn muốn tìm được Thiên Địa Huyết Linh Trì!
"Bây giờ cứ đợi đến nửa đêm đã, ở đây là Hoang Cổ Thương Khung Đệ Nhất Trùng Thiên, nên bất kỳ ai ở đây đều có cảnh giới cao hơn ta. Đợi tới nửa đêm khởi động hệ thống rồi tính tiếp!"
Diệp Thiên Dật cần nhất chính là hệ thống, bởi vì những người ở đây quá mạnh. Trải qua bao nhiêu vạn năm, người ở đây không ngừng tiến cấp, hắn đoán rằng người mới tới cũng không nhiều. Giữa các tộc người này đều là có mưu đồ với nhau, ngươi nói xem cứ như vậy thì làm sao tìm được đối tượng tốt để thừa kế chứ? Thế nên con người ở đây vẫn có kẻ rất mạnh và yêu tộc cũng sẽ có kẻ yếu!
Nhưng mà nơi này không có sự phân chia địa bàn giữa Nhân tộc và Yêu tộc bởi vì không có sự phân chia của thành trì, chỉ có sự phân chia lãnh địa thôi. Nếu như ngươi không có năng lực và vốn liếng thì ngươi sẽ không có cách nào chiếm lĩnh được lãnh địa này, mà một khi không thể chiếm lĩnh thì ngươi chỉ còn đường tìm cái chết.
...
"Ta hỏi ngươi một chuyện." An Vũ Tinh đi vào một thế giới nhỏ vô vùng bí mật, ở đây có một phong cảnh đặc biệt đẹp đẽ, Thiên Địa Linh Lực dày đặc. Có một cô gái giống cô như đúc đang ngồi tu luyện, nàng trực tiếp tiến về phía trước mặt người kia.
Đôi mắt đẹp của nàng chầm chậm mở ra, bên trong chứa đựng sự lãnh đạm! Sự lạnh lùng này cũng quá khoa trương đi!
Như Hàn Nhã Nhi các nàng thì cũng chỉ là băng lãnh, nhưng nàng thì là lạnh lùng. Trên gương mặt nàng không một tia cảm xúc, không chút để tâm, xa cách đến nỗi không ai có thể chạm vào.
"Chuyện gì?"
"Có một người bạn của ta bị đám người lạ mặt bắt đi một nơi nào đó, lối vào giống như là một cánh cửa không đáy ở trên trời vậy, đó là nơi nào vậy? Bọn người kia hình như đẩy hắn vào đó để giết hắn vậy." An Vũ Tinh nhàn nhạt nói.
"Ta không biết." Nàng lắc lắc đầu.
"Là ai?" Sau đó nàng hỏi một câu.
"Không có gì." An Vũ Tinh lắc đầu.
Bây giờ nàng chỉ có thể cầu nguyện cho Diệp Thiên Dật đủ nghịch thiên, đủ lợi hại để thoát ra.
"Ừ."
Sau đó nàng nói: "Tạm thời ta sẽ giao Đế Quốc Thiên Tuyết cho ngươi."
"Đồ phụ nữ xấu xa, ngươi lại muốn đi đâu?" An Vũ Tinh hỏi.
Quan hệ giữa hai nàng không được tốt nhưng dù sao cũng là chị em ruột, dù thế nào đi nữa thì một giọt máu đào hơn ao nước lã. Nếu như An Vũ Tinh không quan tâm thì nàng đã không phối hợp diễn kịch nhiều năm như vậy rồi.
"Ta đi Hoang Cổ Thương Khung một chuyến." Cô gái nhàn nhạt trả lời.
"Ngươi điên rồi hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận