Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1351: Tiểu Bút Bút

Tinh Linh Cầu là Tinh linh gì, mạnh đến đâu, bên trên ngược lại lại nói là tùy cơ.
Nhưng Tinh Linh Cầu này theo Diệp Thiên Dật thấy, có lẽ không phải là loại cô gái xinh đẹp Tiểu Linh Cầu, Nữ Linh Cầu, Tinh linh tộc gì đó, Diệp Thiên Dật cảm thấy không phải, nhưng Diệp Thiên Dật lại biết Tinh Linh Cầu bên trên đó nói đến…
Chắc không thành ra một con Pikachu đây chứ? Dù sao thì người ta cũng là Á Sách, thiên sứ tài giỏi cũng ra cả rồi, giờ lại ra một con Pikachu thì hơi quá đáng nhỉ?
Không phải Diệp Thiên Dật không thích chuyện đó, hắn còn cảm thấy Tinh Linh cầu xinh đẹp là tốt nhất.
“Có hạn chế về mặt thời gian không?”
Diệp Thiên Dật không hiểu lắm, tinh linh bên trong tinh linh cầu này có thể có hạn chế về mặt thời gian, lỡ như có, há chẳng phải trực tiếp oanh tạc sao? Lãng phí ngay một cơ hội? Nhưng mà, trò đó không có chăng? Hơn nữa trước đó Diệp Thiên Dật có thể biết được rốt cuộc có phải là một Tiểu Tinh Linh mạnh hay không.
“Ừm… thử xem sao?”
Sau đó trong tay Diệp Thiên Dật cầm lấy tinh linh cầu.
“Quyết định là ngươi vậy, ra đây đi, Pikachu!”
Diệp Thiên Dật ném tinh linh cầu ra!
Xoẹt!
Một bóng dáng xuất hiện trước mặt Diệp Thiên Dật.
“Không phải chứ? Cái gì đây?”
Diệp Thiên Dật hoang mang nhìn cảnh tượng trước mặt mình.
“Đây cũng không phải là tinh linh!”
Cảnh tượng trước mắt là gì?
Một cây bút, không sai, chính là một cây bút.
Cây bút này còn lơ lửng trên không trung nữa, Diệp Thiên Dật nhìn có vẻ rất hoang mang.
Diệp Thiên Dật bước đến, sau đó duỗi tay chọc chọc.
“Ngươi làm trò gì vậy?”
Sau đó cây bút đó viết chữ vẽ lên trên không, viết được một đoạn chữ.
“Chủ nhân tôn kính, ta là Tiểu Bút Bút, năng lực của ta là… có thể khắc họa.”
Diệp Thiên Dật: ???
“Năng lực khắc họa gì chứ?”
Soạt soạt soạt.
Sau đó cây bút kia viết một chữ trên không trung, chữ đó chính là chữ… Lực.
Soạt.
Ngay sau đó, chữ đó hướng về phía Diệp Thiên Dật.
Mà chốc sau, Diệp Thiên Dật cảm nhận được sức mạnh của bản thân tăng lên gấp bội.
Chuyện này?
Sau đó cây bút kia lại viết thêm một chữ, Tốc!
Soạt!
Sau đó Diệp Thiên Dật cảm thấy đôi chân mình tràn trề sức lực.
Ôi trời!
“Lợi hại thật!”
Diệp Thiên Dật kinh ngạc thốt lên một tiếng.
“Cảm ơn chủ nhân.”
Tiểu Bút Bút kia viết bốn chữ ấy lên trên không.
“Cái gì ngươi cũng có thể viết sao? Việc tăng thêm này chỉ có cho ta thôi sao?”
“Không, nếu chủ nhân cần, Tiểu Bút Bút sẽ viết.”
Soạt soạt soạt.
“Tất cả mọi người, Lực!”
Diệp Thiên Dật há hốc miệng.
Đây không phải có chút giống phép tạo hóa sao? Viết ra gì thì có thể thực hiện điều ấy.
“Bây giờ ngươi có thể thực hiện được đến mức độ nào?”
“Mức độ rất mạnh, có thể khiến toàn thuộc tính khiến hơn mấy trăm vạn đại quân cùng lúc tăng lên gấp bội!”
“Vậy há chẳng phải có nghĩa là, nếu chỉ có mỗi ta sử dụng, tăng lên mấy trăm lần cũng được sao?”
“Chủ nhân thân yêu, về lí thuyết là có thể, nhưng chủ nhân thân yêu sẽ tiếp nhận không nổi sức mạnh lớn đến vậy đâu, cơ thể sẽ nổ tung đấy!”
Diệp Thiên Dật hơi trầm ngâm.
Khoa trương!
Tuy có chút giống phép tạo hóa, nhưng hiệu quả trước mắt mà cây bút này có thể có được, mạnh hơn gấp nhiều lần so với Diệp Thiên Dật giải phóng phép tạo hóa.
“Ngoại trừ tăng sức mạnh ra, ngươi còn có thể làm gì?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Còn có vài năng lực khác, nhưng mà chủ nhân yêu quý, Tiểu Bút Bút không có được năng lực chiến đấu!”
Diệp Thiên Dật hơi trầm ngâm: “Đủ rồi đủ rồi.”
Ôi trời!
Thứ đồ tốt! Quả là một thứ đồ tốt! Thứ đồ này giữ bên mình có thể là một thứ linh khí đỉnh cấp không thể tưởng tượng được!
Tuy có hơi thất vọng là không phải một cô em xinh đẹp, nhưng thứ này hoàn toàn không tệ.
Hơn nữa đến lúc đó… nếu trong Trận chiến chư thiên có thể dùng, Tiểu Bút Bút này có thể tăng sức mạnh cho đồng đội của hắn… ha ha.
“Phải rồi, Tiểu Bút Bút, ngươi có thể giúp ta viết ít chữ không?”
“Chủ nhân thân yêu, là chữ gì vậy?”
“Sức mạnh thêm sức mạnh, tốc độ thêm tốc độ, thể lực thêm thể lực… vậy ngươi viết Trì Cửu Lực có tác dụng không?”
Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng.
Tuy Trì Cửu Lực của hắn đã rất ghê gớm rồi, mỗi lần mấy em gái đều phải van tha, nhưng mà… Diệp Thiên Dật nghĩ một chút ha, các cô gái bên cạnh hắn quá nhiều quá nhiều rồi, vậy sau này bản thân có ghê gớm hơn nữa, nhưng nếu phải đối mặt với mười mấy hai mươi cô, vậy thì chịu không nổi!
Đây cũng không phải là chỉ chú ý đến sự hưởng thụ riêng mình đúng không? Vậy thì phải nghĩ cho các chị em quanh mình chứ, vậy nên Trì Cửu rất quan trọng.
Phép tạo hóa này cũng có thể tạo cho bản thân sức mạnh về mặt này, nhưng mà cứ cảm thấy… kì kì sao ấy, nhưng nếu như Tiểu Bút Bút này cũng có thể thì, Diệp Thiên Dật lại cảm thấy không kì nữa.
“Chủ nhân yêu dấu, đương nhiên là có thể rồi.”
Sau đó Tiểu Bút Bút viết mấy chữ lên trên không.
Trì Cửu Lực * 100.
Diệp Thiên Dật: “...”
“Đừng đừng đừng, lâu quá rồi lâu quá rồi, chịu không nổi chịu không nổi đâu, chia mười, không, chia năm, chia ba thôi được rồi, đừng có nhiều quá, lâu quá gãy lưng đấy!”
“Vâng, chủ nhân.”
Tiểu Bút Bút viết mấy chữ trên không.
Sau đó Diệp Thiên Dật thu Tiểu Bút Bút vào trong chiếc nhẫn không gian!
Rất có linh tính, rất lợi hại! Hắn thích rồi.
Đây không phải lại thêm một mặt nhỏ nữa của phép tạo hóa hay sao?
Lời to! Có lẽ không chỉ duy trì được một ngày! Có lẽ là vĩnh cửu!
Nếu như không phải là vĩnh cửu, vậy Diệp Thiên Dật phải mắng cái hệ thống này rồi.
“Vậy tiếp theo, nhiệm vụ của ta là tiến thẳng đến Cửu Trùng Thiên rồi, nhưng mà… phiền phức nhất chính là mỗi một Trùng Thiên đều có một Vương giả, phải cống nạp mới có thể đến Trùng Thiên tiếp theo, nhưng mà có vẻ cũng khá dễ dàng thôi.”
Diệp Thiên Dật hơi trầm ngâm.
Bởi vì chỉ cần đưa đủ đồ, ngươi có thể lên được, hơn nữa lại không xem cảnh giới của ngươi, điều này quả thực rất tiện.
Nhưng mà cô gái đó lại nói, nàng nói, nếu như thứ ngươi đưa quá tốt, hoặc bọn họ cảm thấy ngươi dễ bị bắt nạt, thậm chí sẽ thẳng tay giết ngươi, thế thì thật khó xử!
Vậy nên, đó cũng có nghĩa là, đây cũng là đưa dê vào miệng cọp.
Phiền phức thật.
Hơn nữa bảo Diệp Thiên Dật cứ vậy mà cống nạp đồ cho bọn họ sao, Diệp Thiên Dật cảm thấy thật sự không thoải mái! ĐM! Một người như hắn, không thể chịu thiệt thòi được!
“Đi xem thử trước đã!”
Sau đó Diệp Thiên Dật đi thẳng về hướng cô gái đo nói.
Tùng Lâm Lang tộc, yêu thú, hơn nữa lại là một loại tộc, số lượng có lẽ cũng sẽ không ít, Diệp Thiên Dật thử biện pháp hòa bình một chút trước đã, xem bọn họ nói sao rồi hẳn nói, tuy nói đây là sự lừa bịp lẫn nhau, thế giới người sống sinh tồn, nhưng Diệp Thiên Dật vẫn là người khá nguyên tắc.
Cũng chính là, người khác chủ động giết người làm gì chứ, nhưng mà Diệp Thiên Dật không thích, nguyên tắc của hắn là, ngươi không trêu vào ta thì ta cũng không trêu vào ngươi, nếu như ngươi động chạm đến ta, ta sẽ giết chết ngươi! Dù sao thì Diệp Thiên Dật cũng không thích nói khiến bản thân mình hổ thẹn, người khác không động chạm đến hắn hắn lại giết chết người đó, thế thì trong lòng Diệp Thiên Dật sẽ không thoải mái.
Rất nhanh, Diệp Thiên Dật đã đến được vị trí đó.
Trên đường đi, Diệp Thiên Dật cảm nhận được vài người, đương nhiên, có khả năng là yêu thú bám theo hắn, nhưng mà không hề ra tay! Có lẽ đây là chuyện rất thường tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận