Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1355: Không Huyễn Thạch

Diệp Thiên Dật đi trong Vương thành, người trên đường vốn cũng không nhiều, có lẽ nhiều nguời hơn đang tu luyện ở một nơi nào đó, nhưng mà cũng không phải là ít, bởi vì những tiểu thương đang bày sạp hàng trên đường khá đông!
Những người này đều là cường giả, bày sạp hàng ở đây chỉ có một điều kiện, lấy vật đổi vật! Nếu ngươi nhắm được bảo vật nào trước mặt bọn họ, thì ngươi lấy bảo vật của bản thân ra trao đổi, nếu hắn đồng ý đổi, vậy thì các ngươi đôi bên đều có lợi! Bởi vì căn bản là thứ lấy ra trao đổi đều là thứ bọn họ dùng không được!
Dùng không được không có nghĩa là không phải đồ tốt, ở đây cũng có những thứ đồ rất tốt, chỉ có điều là vô dụng đối với bọn họ!
Dù ở trong thành này, nhưng đa số mọi người vẫn đeo mặt nạ, đặc biệt là những tiểu thương đó, sở dĩ phải đeo mặt nạ vào là vì đề phòng lỡ như có người nhắm được đồ của bọn họ rồi nhưng lại không muốn trao đổi với họ, muốn tìm cơ hội ngấm ngầm ra tay. Giết người cướp bảo vật thì sao? Bởi vậy, che giấu thân phận là cần thiết.
Đương nhiên rồi, có những người bọn họ không quá để ý những điều này, cũng là những người mà họ dựa vào dung mạo để gặp người khác, cũng khá nhiều, cảnh tượng này ở sáu Trùng Thiên bên dưới rất khó có thể nhìn thấy.
Diệp Thiên Dật đi rất lâu cũng không tìm được thứ nào mà bản thân cảm thấy có hứng thú.
Chủ yếu là do mắt nhìn của Diệp Thiên Dật quá kén chọn rồi, những bảo vật trên người hắn đều rất ghê gớm, vậy nên đối với hắn mà nói chẳng có cái quái gì có hiệu quả hay cho là có hiệu quả cả, nhưng hiệu quả không lớn Diệp Thiên Dật cũng không xem ra gì.
“ ́y ấy ấy, các vị các vị, phía trước đang bán đấu giá thứ đồ tốt, có muốn qua đó xem thử không?”
“Vậy ư? Thứ tốt gì thế? Thứ đồ tốt bán đấu giá ở Vương thành bao năm nay bán đấu giá nhiều vô số kể, nhưng có thể được ông chủ Vương cho là thứ đồ tốt, vậy tất nhiên sẽ là món bảo vật vô cùng quý giá rồi.”
Một tên mập phẩy phẩy cái quạt cười gật đầu: “Đó là tất nhiên rồi! Vương Bàng Tử ta cái khác không nói, nhưng mắt nhìn tuyệt đối không sai, ta cũng được mệnh danh là Vương Thành Bách Sự Thông mà.”
“Vậy Bách Sự Thông, xin hỏi ở chỗ bán đấu giá lần này bán đấu giá bảo vật gì vậy.”
Rất nhiều người đều vây quanh, có thể thấy được, tên mập này dường hư cảnh giới chả đâu ra đâu nhưng tên tuổi trong Vương thành cũng khá là lớn.”
Hắn thuộc phía người trung lập, ai cũng không trêu vào, nhưng mà cũng có chút bản lĩnh, rất nhiều người cho hắn bảo vật để nghe ngóng tình hình, cũng có thể cho là người có chút bản lĩnh.
Trong chỗ bán đấu giá này, rất nhiều thứ bán đấu giá đều được bảo mật, quy tắc ở đây, để không làm cho dòng người và sự canh tranh mà để lộ thứ bán đấu giá trong buổi đấu giá ra ngoài, ai nấy đều biết, thu hút vô số người, ngươi chỉ có thể thông qua con đường khác nghe ngóng thông tin, có quý giá hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ bán đấu giá cho những ai có duyên, đương nhiên, chỉ có bán đấu giá ở Vương thành mới làm như vậy! Những nơi khác thì không phải vậy!
Ngươi nghĩ thì cảm thấy ra rời thực tế, ngươi bảo, có thứ đồ tốt, ngươi tuyên truyền ra ngoài, những cường giả mạnh đến cạnh tranh, thậm chí là vào thành còn cần phài giao bảo vật, ngân phiếu bán đấu giá có được sẽ càng nhiều hơn, đây đối với bọn họ tuyệt đối là chuyện tốt, nhưng nơi bán đấu giá ở Vương thành này lại làm theo cách trái ngược lại, đây cũng là điểm khác biệt.
Nhưng mà, bao năm nay, bán đấu giá ở Vương thành đã bán đấu giá được số lượng bảo vật rất lớn, tốt hơn ở mọi nơi khác, chuyện này dẫn đến việc dù không biết ở đây có thứ gì, nhưng mỗi lần bán đấu giá, luôn có những cường giả bon chen vào trong! Ngược lại lưu lượng còn rất lớn, không giống với bình thường!
Ngươi nói chủ nhân của nơi bán đấu giá này là một kì tài… vậy thì không phải, nhưng nếu ngươi nói hắn ngốc thì có vẻ như là ngốc thật.
“Lần đấu giá này đấu giá một thứ rất ghê gớm, ta nói bừa hai cái cũng đủ khiến các ngươi kinh hoàng.”
Vương Bàng Tử nói.
“Mau nói đi, ngươi mau nói đi chứ! Bổn tôn muốn xem thử rốt cuộc là thứ gì, nói không chừng còn có thể tranh được!”
Vương Bàng Tử với vẻ mặt bí ẩn, nói: “Lần này, bảo bối rất nhiều, nếu nói thứ tốt, Thiên Thần Kiếm các vị đều nghe qua rồi chứ?”
“Ồ, Thiên Thần Kiếm mà cũng đem ra bán đấu giá? Đây không phải… là thần kiếm đã mất tích mấy trăm năm rồi sao? Nghe nói từng đi cạnh tranh trong Thập Đại Huyền Thiên Thánh Khí, tuy không được chọn, nhưng cũng chứng minh sự khinh khủng của Thiên Thần Kiếm này!”
Vương Bàng Tử gật đầu nói: “Không sai, Thiên Thần Kiếm suýt đạt được cấp bậc Huyền Thiên Thánh Khí lần này bị một cường giả đem ra bán đấu giá rồi!”
“Vậy hắn muốn thứ gì? Thứ như vậy còn đem ra bán đấu giá? Thật không thể tưởng tượng được.”
“Thứ mà hắn muốn… có thể chính hắn cũng không biết, nếu không thì, hắn cũng sẽ không mang đến trường đấu giá của Vương thành mà bán đấu giá, mà chắc chắn đến tám thành kia mà bán đấu giá, suy cho cũng thì quy tắc bán đấu giá ở Vương Thành, không được phô bày thông tin, nếu như hắn muốn, dựa vào việc tuyên bố tin tức ở những trường đấu giá khác, nói với thiên hạ hắn muốn gì, mang đồ qua đó trao đổi là được rồi.”
“Chuyện này cũng thật kì lạ, bảo vật cấp bậc như thế này cũng mang ra bán đấu giá, cũng không phải vì để đổi được thứ gì rõ ràng, vậy chỉ có thể nói, trong mắt cường giả này, Thiên Thần Kiếm này là thứ xuất hiện rất nhiều. Wow, thật sự kinh khủng.”
Mọi người thầm kinh hoàng.
Thất Trùng Thiên, Bát Trùng Thiên và Cửu Trùng Thiên này, cường giả phân bố khá đồng đều, ngươi không thể nói người của Thất Trùng Thiên không bằng Cửu Trùng Thiên được, không phải như vậy, bởi vì lên trên không có hạn chế về thực lực, nhưng mà thông thường mà nói người lợi hại hơn thì vẫn ở Cửu Trùng Thiên, đây là tâm lí bình thường của con người chắc, cứ cảm thấy ở càng cao thì càng lợi hại.
Nhưng mà có một nói một, Cửu Trùng Thiên quả thật lợi hại hơn.
Diệp Thiên Dật cũng có chút hứng thú đi đến.
“Vương Bàng Tử, còn có tin tức gì không?”
“Đúng vậy, còn có tin tức gì nữa không?”
“Còn có một thứ nếu các ngươi nghe xong chắc chắn sẽ kinh hoàng đến nỗi rụng răng hàm, một món đồ trong truyền thuyết xuất hiện rồi!”
Vương Bàng Tử bí ẩn nói.
“Thứ gì vậy?”
“Mau nói, mau nói đi!”
“Thứ trong truyền thuyết nói đến chính là… Không Huyễn Thạch.”
Diệp Thiên Dật nheo mắt lại.
“Cái gì? Không Huyễn Thạch? Ngươi nói đùa à? Thứ này không phải được ghi chép trong truyền thuyết sao? Thậm chí còn không có cách nào chứng thực thứ này có thật sự tồn tại hay không nữa, thật sự tồn tại sao?”
“Phải, theo ghi chép này, Không Huyễn Thạch là vào thời kì thượng cổ, cũng là thần thạch mà thời đại của Chúng Thần có xuất hiện qua, nhưng không nói rõ từ đâu, hơn nữa, có thật sự có hiệu quả như trong truyền thuyết nói hay không?”
“Thứ này cảm giác như hiệu quả trong truyền thuyết là khó sức mà lí giải được, cảm thấy cho dù có đi nữa cũng không phải là hiệu quả này!”
“...”
Mọi người lũ lượt bàn bạc.
Vương Bàng Tử nói: “Hiệu quả cụ thể thì ta không biết, nhưng cũng không thể xác định, nhưng quả thật Không Huyễn Thạch xuất hiện rồi, hơn nữa còn là thứ đấu giá ở trường đấu giá Vương Thành đêm nay, nghe nói, những người ở Cửu Trùng Thiên cũng đã đến rồi.”
“Woww, nếu như là vậy, vậy rất có thể là Không Huyễn Thạch rồi.”
Diệp Thiên Dật cau mày.
“Thứ này thật sự tồn tại sao? Ôi vãi, nếu như thật sự tồn tại, vậy ta đi chuyến này là đáng rồi! Ta còn phải cảm ơn những người đã đưa ta đến đây.”
Diệp Thiên Dật thầm kinh ngạc.
Không Huyễn Thạch, thần vật! Địa vị tồn tại không hề kém Huyền Thiên Thánh Khí, nhưng nó chỉ là một viên tinh thạch, ngươi có thể thấy được nói đáng sợ đến thế nào rồi!
Hiệu quả khác…
Bạn cần đăng nhập để bình luận