Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1436: Ôi vãi! Là sinh đôi?

Ngày thứ hai, Diệp Thiên Dật và An Vũ Sương đi ra từ rất sớm, bên ngoài, Tô Kỳ Băng nàng mang theo mười mấy người đã chuẩn bị xong sẵn sàng ở đó.
“Nếu đã ra rồi thì chuẩn bị bắt đầu đi.”
Tô Kỳ Băng thờ ơ nói.
“Cảm ơn.”
Sau đó An Vũ Sương đi thẳng sang.
“Lát nữa giải phóng bí pháp sẽ xảy ra một vài xung kích, có lẽ sẽ hơi đau, ngươi đừng chống lại.”
An Vũ Sương gật đầu: “Được.”
“Bắt đầu.”
Diệp Thiên Dật đứng ở đó.
Soạt.
Trên hư không, một luồn sáng màu xanh hình tròn quay vòng đang hội tụ lại! Bóng dáng An Vũ Sương chầm chậm bay lên trên không!
Xì xì xì.
̀m.
Một tia sét cực mạnh giáng xuống người An Vũ Sương.
Thời gian chầm chậm trôi đi…
Diệp Thiên Dật cảm thấy có lẽ rất đau, nên biết rằng, đây chính là sấm sét thật sự giáng xuống người nàng.
Dần dà, một phần sức mạnh bên trong cơ thể An Vũ Sương bị tách ra.
“Chị cả, ra ngoài rồi.”
“Tiếp lấy.”
Tô Kỳ Băng nói một câu!
Sau đó Tô Khởi Nguyệt xông lên, hút lấy sức mạnh đó bằng hộp ngọc trong tay.
“Thu lực!”
Phịch.
An Vũ Sương đáp xuống.
Tí tách tí tách.
Mồ hôi trên người nàng rơi tí tách xuống đất.
“Vợ à, thế nào rồi!”
Diệp Thiên Dật vội vã đi sang đỡ lấy nàng.
An Vũ Sương đứng dậy, lắc đầu: “Ta không sao.”
Tô Kỳ Băng nói: “Sau khi sức mạnh này được tách ra, có lẽ sẽ yếu đi vài ngày, qua vài hôm nữa sẽ trở về tình trạng bình thường.”
“Cảm ơn.”
“Khách sáo rồi.”
Sau đó Tô Kỳ Băng rời đi.
Tâm trạng của An Vũ Sương thật sự rất tốt, đã từ rất lâu rồi không có tâm trạng tốt đến như vậy.
“Chúc mừng nhé vợ yêu!”
Diệp Thiên Dật cười nói.
Nàng đã quen với cách xưng hô thế này của Diệp Thiên Dật rồi.
“Cảm ơn.”
“Ngươi lại nữa rồi, thay vì ní cảm ơn chi bằng cho ta xem mặt ngươi là được rồi!”
Diệp Thiên Dật nhìn nàng một cái.
Phục rồi.
“Ừm.”
“Gì? Ngươi nói gì?”
Diệp Thiên Dật hoài nghi tai mình hỏng rồi.
Sau đó An Vũ Sương rời đi.
“Này này này, chờ ta với.”
Mấy cô gái khác nhìn bọn họ.
“Đúng là một cặp đôi ngọt ngào.”
Bọn họ ngưỡng mộ nói.
Trong hậu viện, An Vũ Sương ngồi thiền ở đó, khôi phục trạng thái bản thân đang yếu ớt, Diệp Thiên Dật đi sang đưa cho nàng một viên đan dược.
“Cho ngươi nè, uống xong có lẽ sẽ nhanh chóng hồi phục hơn.”
“Không cần đâu.”
An Vũ Sương mở đôi mắt xinh đẹp ra, lắc đầu.
Chuyện trong vài ngày thì không cần phải lãng phí một viên đan dược.
Chủ yếu là do đây là đan dược của Diệp Thiên Dật, nàng bây giờ thật sự không muốn nợ thêm hắn gì nữa.
“Này, ngươi khách sáo với ta như vậy sẽ cho thấy mối quan hệ hai ta rất xa lạ đấy, cầm lấy, lát nữa bọn họ sẽ mang thiên địa linh vật cho ta luyện đan, ta có thể luyện được nhiều hơn, đừng khách sáo với ta.”
An Vũ Sương: “…… ”
Chuyện này…
Người này có lòng tốt cho Cửu Vĩ Yêu Hồ đan dược, trên thực tế cũng là vì để dùng thiên địa linh vật của bọn họ để bản thân luyện đan…
Tuy chắc chắn là phải giúp bọn họ luyện, nhưng mà…
Hắn thật thấp hèn mà.
Được thôi được thôi, quen rồi.
“Thật sự không cần.”
Nàng vẫn là lắc đầu.
“Được được được, không cần không cần.”
Diệp Thiên Dật chán nản nói.
“Ừ.”
“Cơ mà… lúc nảy ngươi nói sẽ cho ta xem mặt mà, nhanh lên nhanh lên.”
Diệp Thiên Dật nói.
An Vũ Sương hít một hơi thật sâu.
“Được thôi.”
“Phải vậy chứ, ngươi nên cho ta xem từ sớm.”
Diệp Thiên Dật kích động đến mức nhẫn không được chà xát tay vào nhau.
An Vũ Sương chậm rãi đưa tay lên mạng che mặt của mình, sau đó từ từ tháo xuống.
Rồi nàng như thế nhìn Diệp Thiên Dật.
Có một cảm giác rất đặc biệt không biết phải nói thế nào…
Ngại ngùng đến thế sao?
Có lẽ không phải!
Sao nàng có thể ngại ngùng chứ.
Đây là lần đầu tiên vì một người mà tháo mạng che mặt xuống, thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm, cảm giác đó có chút kì kì.
Diệp Thiên Dật nhìn trân trân.
An Vũ Sương nhìn ánh mắt có chút ngờ vực của Diệp Thiên Dật.
Đáng hay không?
Tuy nàng quả thật có thể xem là xinh đẹp, nhưng Diệp Thiên Dật này có lẽ đã gặp qua không ít mỹ nhân rồi nhỉ? Có đáng phải như vậy không?
Sự ngạc nhiên của Diệp Thiên Dật đương nhiên không phải vì sự xinh đẹp của nàng, những cái khác thì kiến thức của Diệp Thiên Dật không nhiều, nữ nhân xinh đẹp như thế cũng gặp qua không ít rồi.
Điều hắn kinh ngạc là gương mặt của nàng.
Ôi trời!
Nàng và tra nữ tỷ tỷ lại giống y như đúc, là song sinh sao?
An Vũ Tình, An Vũ Sương, hắn đã nói rồi mà, đây chắc chắn là song sinh! Nếu không thì sao có thể trùng hợp đến thế được.
Hơn nữa, lúc đó Diệp Thiên Dật đã cảm thấy An Vũ Tình không hề đơn giản, bây giờ xem ra, nàng quả thật không hề đơn giản.
An Vũ Sương này không biết là chị hay em của nàng, ngươi nói xem, An Vũ Sương đã là Thái Cổ Thần Vương cảnh rồi, An Vũ Tình lại không thể tu luyện? Lừa quỷ à?
Sau đó An Vũ Sương che mạng che mặt lại.
Diệp Thiên Dật cũng không biết nên nói gì.
“Cái đó…”
Diệp Thiên Dật sờ sống mũi.
“Hử?”
An Vũ Sương nhìn Diệp Thiên Dật.
“Có phải ngươi quen một người tên là An Vũ Tình?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
An Vũ Sương?
Nàng nhất thời tăng thêm mười vạn lần cảnh giác đối với Diệp Thiên Dật.
“Đừng hiểu lầm đừng hiểu lầm, ta quen nàng ấy, mà ngươi lại tên An Vũ Sương, lại giống nàng ấy y như đúc, cho nên ta có lí do cho rằng các người là cặp sinh đôi.”
“Ngươi quen biết nàng ta thế nào?”
An Vũ Sương hỏi.
Về chuyện của Diệp Thiên Dật, An Vũ Tình thường sẽ kể lại mọi chuyện cho An Vũ Sương, nhưng nàng không hề, còn vì sao lại không hề có lẽ vì An Vũ Tình cảm thấy không quan trọng?
Suy cho cùng thì khi đó An Vũ Tình cũng không biết Diệp Thiên Dật chính là Diệp Thiên Dật của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông đó.
Sau đó cũng có thể nói là muốn kết bạn, nhưng nàng không có cơ hội.
“Ta quen nàng ấy trên máy bay, nàng ấy muốn hẹn ta nhưng bị ta từ chối, à phải, nàng ấy còn giới thiệu việc cho ta nữa.”
An Vũ Sương: ???
Hắn cũng cần làm việc?
Không đúng lắm.
“Ngươi là chị của nàng ấy? Ta cảm thấy có vẻ giống chị, ngươi có vẻ chín chắn hơn nàng ấy nhiều.”
“Ừm.”
An Vũ Sương “Ừm” một tiếng.
Nghĩ đến việc bây giờ bọn họ ở Hoang Cổ Thương Khung cũng ra ngoài không được, bí mật này cho dù hắn có biết thì đã sao?
“Mà ta rất thắc mắc, tại sao tu vi của ngươi cao như vậy mà nàng ấy lại chẳng có tu vi gì cả? Không phải nàng ấy không thể tu luyện chứ?”
Diệp Thiên Dật nói.
“Ta nói với ngươi rồi, trong cơ thể của nàng ấy cũng có sức mạnh của Cửu Vĩ Yêu Hồ, còn về việc không có tu vi, đối với nàng ấy mà nói là tương đối an toàn.”
“Ờ, đúng, nhớ lại rồi.”
Diệp Thiên Dật gật đầu.
“Tra nữ tỷ tỷ cũng đúng là tàn nhẫn, vì để có được cuộc sống tốt hơn mà phế đi tu vi của bản thân mình.”
Diệp Thiên Dật nhớ lại bản tính của An Vũ Tình, nàng là một cô gái thích hưởng thụ cuộc sống, đồng thời Diệp Thiên Dật cũng hiểu vì sao lại như thế rồi… hóa ra là như vậy.
Nhưng dám phế đi tu vi của bản thân để hưởng thụ cuộc sống, nói thật lòng thì, thật quá tàn nhẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận