Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1441: Ông đây tức giận rồi

Mỗi một người đều vội vã bộc phát sức mạnh của bản thân.
Hoang Cổ Thương Khung vốn không có sự hợp tác, nhưng bây giờ, bọn họ có một kẻ địch chung, bọn họ đang phải đối diện với sự uy hiếp của tử thần, những người có cùng một kẻ địch cũng như vậy!
“Là đám mây đen đó!”
Tất cả mọi người nhìn sang.
Một hình bóng chầm chậm đi ra từ trong đám mây đen đó, sau khi hắn hoàn toàn đi ra, đám mây mù ở đằng sau hắn toàn bộ hút vào trong!
“Huyết Hoàng!”
Bọn họ nhìn thấy Huyết Hoàng, chau mày.
“Không! Không phải Huyết Hoàng! Hắn đã không còn là Huyết Hoàng nữa rồi! Có người đã chiếm lấy Huyết Hoàng! Ánh mắt của hắn, giọng điệu của hắn đã không còn như trước rồi!”
“Cái gì? Dễ dàng khống chế Huyết Hoàng, dễ dàng chiếm lấy Huyết Hoàng, đây không chừng đúng là Vạn Cổ Chí Tôn!”
Mọi người nheo mắt.
‘Huyết Hoàng’ đó giang rộng đôi tay, đưa tay lên hít một hơi.
“Bao nhiêu năm rồi… bổn tọa cuối cùng… cuối cùng đã trở lại rồi!”
Giọng của hắn là giọng của Huyết Hoàng, nhưng giọng điệu của hắn, trong giọng nói của hắn có một thứ như người làm chủ thấp thoáng mà Thái Cổ Thần Vương cảnh cũng không thể có, nhìn khắp đất trời, cảm giác đó ở đây không có bất kì ai có thể có được.
Phải, ở đây bất kì ai cũng cao quý, vung tay múa chân đất trời đã thành tro, nhưng so với “Huyết Hoàng” này, cảm giác đó đã hoàn toàn không còn nữa.
Cảm giác giống như một Diệp Thiên Dật Thần Hư cảnh bé nhỏ đối diện với Thái Cổ Thần Vương cảnh vậy, bây giờ bọn họ đối diện với “Huyết Hoàng” đó cũng có cảm giác như vậy.
“Chỉ tiếc là… cơ thể này vốn không phải thứ mà bổn tọa hài lòng, nhưng mà cũng đã rất khá rồi!”
Sau đó ánh mắt hắn nhìn về phía một cường giả, từ từ đưa tay lên, sau đó giơ ngón cái lên, Thái Cổ Thần Vương cảnh kia trực tiếp bị một sức mạnh vô hình hất bay lên.
“Vạn Cổ Chí Tôn? Ngươi cảm thấy bổn tọa giống Vạn Cổ Chí Tôn nhỏ bé đó sao?”
Nói xong, ngón cái hắn vừa vẩy, một sức mạnh xông vào bên trong cơ thể cường giả đó, đụng phải người hắn, sau đó… lại biến thành tro.
Xùy.
Mắt mọi người nheo lại kinh khủng.
Đó là Thái Cổ Thần Vương cảnh đó, tuy chỉ là Thái Cổ Thần Vương cảnh nhất giai, nhưng đây cũng là chuyện mà một Bán Thần cũng không thể làm được! Chuyện này… có phải quá đáng sợ rồi không?
Thái Cổ Thần Vương cảnh dưới tay hắn cũng chỉ như một con kiến có thể bị giết một cách tùy tiện.
Nhưng trong lời nói của hắn, hắn nói… Vạn Cổ Chí Tôn… đó chỉ là một Vạn Cổ Chí Tôn bé nhỏ, nhưng trên Vạn Cổ Chí Tôn chỉ còn Thần Tôn và Thần Chí Cao mà thôi!
Tuy có Thần Tôn cảnh, nhưng Thần Tôn và Thần Tôn cảnh hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.
Mà Thần Tôn cũng không có tư cách nói Vạn Cổ Chí Tôn chỉ là một Vạn Cổ Chí Tôn nhỏ bé chứ? Lẽ nào hắn là Thần Chí Cao?
“Tiền bối là vị Thần Chí Cao nào? Ra mắt tiền bối!”
Lúc này, một cường giả chắp tay cung kính.
Nhưng mà…
“Ngươi cũng đáng để hỏi tên tuổi bổn tọa ư?”
Nói xong, tay hắn vừa vung lên, vị cường giả đó bị hút thẳng về phía trước mặt hắn, tay phải nắm lấy, sau đó nữa thì hút hết sức mạnh cũng như mạch máu như Hấp Tinh Đại Pháp vậy, và rồi vị cường giả đó như một cái xác khô nằm trên mặt đất.
Ực ực.
Diệp Thiên Dật chau mày.
Đây là Thần Chí Cao sao?
Quả thật là vậy, nhưng hắn chắc chắn không có tu vi của Thần Chí Cao, bây giờ Diệp Thiên Dật cơ bản đã hiểu được vài chuyện, đó chính là, vị Thần Chí Cao đó quả thật đã chết rồi, nhưng có lẽ hắn dùng cách nào đó để không bị tiêu tan hoàn toàn, rồi nhờ vào thời gian vạn năm, mười mấy vạn năm hay thậm chí lâu hơn, cũng chính là lúc từ thời đại Chúng Thần cho đến bây giờ để làm một vài chuyện, ví dụ như hoàn thiện thần hồn hay gì đó… rồi sau nữa, hắn bắt đầu chiếm đoạt người khác, thực hiện cái gọi là tái sinh!
Chỉ là vừa hay Diệp Thiên Dật gặp phải đúng ngày này!
Chuyện này cũng có nghĩa là…
Lúc trước bản thân bị khống chế là do hắn muốn chiếm đoạt mình? Chỉ có điều hắn không có quá nhiều cách, chỉ có thể khống chế một người, chỉ có thể khống chế một cách đơn giản, mà Diệp Thiên Dật may nhờ có An Vũ Sương cứu, nên hắn không còn cách nào tiếp tục khống chế Diệp Thiên Dật nữa, vậy nên mới không chế Huyết Hoàng?
“Tên nhóc!”
Ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
“Thân thể của ngươi là thứ mà bổn tọa thời đó chưa bao giờ thấy qua, đơn giản là quá hoàn mỹ rồi, chỉ tiếc rằng bổn tọa không có được!”
Hắn có chút tiếc nuối.
“Hừ, ngươi cũng có tư cách dùng thân thể ta à?”
Diệp Thiên Dật cười lạnh.
Nghe thấy lời Diệp Thiên Dật, mọi người thầm kinh ngạc.
Tên này là tên điên à?
Ngươi không thấy khi nãy Thái Cổ Thần Vương cảnh bị hắn giết dễ dàng sao? Ngươi im lặng đừng hé môi là được rồi, lại còn dám nói ra lời như thế? Đây không phải điên thì còn là gì?
Bọn họ không dám nói một lời, ngươi lại dám giễu cợt Thần Chí Cao?
An Vũ Sương cũng kinh ngạc.
Được thôi, ngươi có Không Huyễn Thạch, ngươi có thể chạy, nhưng ngươi có thể nói vậy ngươi cũng không suy nghĩ một chút, thực lực đó của hắn tất nhiên xưng vương xưng bá ở Hoang Cổ Thương Khung, ngươi chạy rồi, hắn cũng có cách tìm được ngươi.
“Ha ha ha.”
Thần Chí Cao đó cười ta một tiếng.
Hắn đã bày mưu tính kế rồi, trong mắt hắn, tất cả chỉ là con kiến.
“Bây giờ bổn tọa không có được rồi, ngươi là người đâu tiên, cũng là người duy nhất nói bổn tọa không có tư cách, vậy thì… ngươi đi chết đi!”
Nói xong, tay hắn từ từ đưa lên, vung về phía Diệp Thiên Dật.
Một sức mạnh toát ra ngoài.
Soạt.
An Vũ Sương cũng không biết làm sao, phản ứng tự nhiên đầu tiên là xông tới trước mặt Diệp Thiên Dật, giải phóng toàn bộ sức mạnh Thái Cố Thần Vương Cảnh của mình.
“Đồ ngốc, làm gì vậy!”
Diệp Thiên Dật kinh ngạc, thoáng cái lại đến phía trước nàng.
̀m.
Sau đó sức mạnh đó đụng phải Diệp Thiên Dật, thậm chí Diệp Thiên Dật còn chưa lùi về sau, sức mạnh đã tan rồi.
“Cái gì?”
Cường giả đó hai mắt trân trân, không thể tin được, những người khác cũng như vậy.
Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?
Hắn… hắn chính là Thần Hư cảnh! Tại sao hắn lại không sao? Chuyện này?
“Ngươi điên à?”
Diệp Thiên Dật ngoảnh đầu nhìn An Vũ Sương nói.
An Vũ Sương: “…… ”
“Đúng là một tin tức truyền kì. Lẽ nào trên người ngươi có Huyền Thiên Thánh Khí?”
Cường giả đó khá hứng thú, lại thêm một luồn sức mạnh đánh về phía Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật vẫn không hề bị tổn hại.
Xùy.
Mọi người trái lại thở ra một luồn khí lạnh.
“Ồ? Xem ra là thật, thú vị, thật sự thú vị, cô gái kia có lẽ là bạn gái ngươi nhỉ? Vậy chờ bổn tọa hút cạn toàn bộ chất dinh dưỡng trên người nàng và tất cả những người ở đây trước rồi sẽ đến ngươi sau!”
Nói xong, hắn giang rộng hai tay.
Soạt.
Mấy mươi cường giả Thái Cổ Thần Vương cảnh kêu gào thảm thiết, sức sống của bọn họ, tất cả những gì của họ đều bị hút đi hết, sau đó biến thành cái xác khô chỉ trong thời gian ngắn.
“Thoải mái quá! Ha ha ha.”
Cường giả đó cười to lên.
Tất cả mọi người nheo mắt lại.
Toi rồi, hắn thật sự muốn giết hết toàn bộ bọn họ ở đây rồi.
“Các vị, chúng ta không thể cứ vậy chờ chết được! Mọi người đều là cường giả đỉnh cấp, ở đây mạnh hơn nữa cũng không thể là Thần Chí Cao, cùng ra tay, chi ít còn có một cơ hội sống.”
Một cường giả hét lớn!
Sau đó…
Đầu hắn liền rơi xuống.
“Ôi trời.”
Diệp Thiên Dật nói với An Vũ Sương: “Ngoan ngoãn một chút.”
Nói xong hắn đi về phía trước.
“Già rồi mà không chịu chết, chết rồi thì thôi đi, còn sống lại làm hại người khác, còn dám nhằm vào vợ ta, ngươi đã thành công chọc giận ta rồi! Ông đây bây giờ đã tức giận rồi!”
Mọi người: ???
Bạn cần đăng nhập để bình luận