Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1515: Mỹ nhân hội tụ

Bên dưới chân núi Tiên Khung Sơn, một đám người đang đứng, nhóm người này là cường giả của Chúng Thần Minh, bọn họ phụ trách tiếp đãi người đến tham gia Trận Chiến Chư Thiên cùng với người đến xem.
“Mời các vị đăng ký một chút.”
Một người thanh niên nói.
“Được.”
Sau đó Diệp Thiên Dật liền đăng kí thân phận của bọn họ lên.
“Là Diệp tông chủ của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông sao?”
Diệp Thiên Dật gật gật đầu.
“Được, mời vào, về cơ bản mọi người đều đã tới rồi.”
“Đa tạ.”
Thuận thế bọn họ đi lên trên núi.
“Đẹp quá.”
Lý Bang tán thưởng một tiếng.
“Thật sự đẹp quá.”
Liễu Khuynh Ngữ cũng gật gật đầu.
Trên Tiên Khung Sơn này khắp nơi đều là hoa đào, đủ loại hoa, còn có cả hồ nước rất đẹp, bên sườn núi đều là như thế.
“Dù sao cũng là nơi hội họp của Chúng Thần Minh, cái này vẫn cần điều chỉnh một chút, một đám đại lão bọn họ làm một chút thứ đồ này, ngày thường phái đi một ít người chuẩn bị cũng rất đơn giản.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Ừm.”
Tiên Khung Sơn rất lớn, tuy rằng là núi, nhưng lại không phải thuộc loại núi mà một đường trèo lên trên, ngươi đi lên trên, đi một lát sẽ thấy xung quanh đều là cảnh đẹp, Diệp Thiên Dật thấy đang có không ít người ở đây chụp ảnh, tản bộ hay tám chuyện.
“Đây nè.”
Hàn Nhuỵ vừa rồi ở trong nhóm thấy được tin tức Diệp Thiên Dật đã tới nơi, sau đó liền chú ý vào con đường lên núi, tự nhiên nhìn thấy được Diệp Thiên Dật, nên vẫy tay gọi.
“Hi.”
Liễu Khuynh Ngữ cũng vẫy tay lại, sau đó bọn họ đi qua.
“Các ngươi đúng là nhàn nhã nhỉ, ngày mai chính là bắt đầu Trận Chiến Chư Thiên rồi, các ngươi gần như là tốp cuối tới đây rồi đó.”
Hàn Nhuỵ trợn mắt lên với Diệp Thiên Dật.
“Dù sao thì chúng ta cũng đâu có đến muộn.” Diệp Thiên Dật đáp.
“Chúng ta chỉ là khán giả mà cũng đều đã tới trước một hai ngày, càng đừng là những người tham gia thi đấu như ngươi vậy.”
“Không đến trễ là được.”
Hàn Nhuỵ lắc đầu; “Không được, tuy rằng không đến trễ, nhưng bao nhiêu đại lão cũng đã đến trước rồi, ai cũng đều biết điểm này, buổi chiều ngày cuối cùng mới đến thật sự là có chút làm bọn họ khó chịu.”
“Những chuyện thế thái nhân tình như thế này ta căn bản không để ý, bản thân sống đã thấy rất mệt mỏi rồi, ai mà theo họ làm những việc này được, mấy người khán giả đều sớm đã tới, chính là muốn tới sớm một chút, hà tất còn phải đặt ra thời hạn nữa.”
Hàn Nhuỵ trợn mắt lên: “Ngươi nói thật sự cũng không sai, nhưng mà nhiều người sẽ không nghĩ như vậy, sáng sớm nay ta còn nghe được có người đang bàn tán về ngươi, nói những người Thượng Vực kia đều đã tới, mà đám người Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông lại chưa tới, kênh kiệu như vậy, còn kênh kiệu hơn cả bọn họ, sao có thể để tất cả bọn họ đợi các ngươi.”
“Chờ ta làm gì?”
Diệp Thiên Dật cảm thấy không thể hiểu nổi.
Các ngươi nói ngày mai bắt đầu, vậy hôm nay hắn tới thì có gì không đúng sao? Đâu có nói sẽ tổ chức hoạt động gì trước, vậy hắn hôm nay tới thì có gì không đúng?
Thật cmn thú vị, chỉ bởi vì những đại lão kia đều tới trước, hắn không có đến trước, thế là nghị luận hắn? Vậy làm ra cái thời hạn về thời gian còn có ý nghĩa gì?
“Haizz, dù sao ta cảm thấy ngươi cũng không có gì không đúng, chính là một loại quy tắc ngầm thôi, những khán giả đó thì không sao hết, người dự thi mà nói thì không biết được, hơn nữa ngươi thật sự có chút được quan tâm, về sau ngươi vẫn nên chú ý chút.”
“Ta lại lười đi chú ý mấy thứ này, có ý kiến gì thì cứ nói.”
Diệp Thiên Dật nhún vai: “À mà chị ngươi đâu?”
“Đó kìa.”
Hàn Nhuỵ chu môi về phía bên kia.
“Mẹ kiếp! Tên kia là ai vậy? Cmn dám đi tán tỉnh chị gái ngươi?”
“Ứng đại ca.”
Hàn Nhuỵ đáp.
“Ồ, là hắn sao.”
Vậy Diệp Thiên Dật cảm thấy cũng không có gì.
Rốt cuộc thì hắn thật sự thích Hàn Nhã Nhi, thích nhiều năm như vậy, bỏ ra bao nhiêu năm, bọn họ không phải người yêu nhưng nếu làm bạn bè tốt của nhau cũng không thành vấn đề, Hàn Nhã Nhi đối với hắn vẫn rất tôn kính.
“Chủ nhân papa……”
Cùng lúc này, đằng sau truyền đến một thanh âm nhảy nhót vui vẻ, Diệp Thiên Dật quay đầu lại nhìn.
Tiểu Anh Vũ một đầu tóc tai đầy tuyết đang mở rộng hai tay, vui vẻ kích động chạy về hướng Diệp Thiên Dật, sau đó thả người nhảy lên, trực tiếp nhào vào trong lòng Diệp Thiên Dật, quấn lấy Diệp Thiên Dật.
“Chủ nhân papa, Tiểu Anh Vũ rất nhớ người.”
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Anh Vũ cọ tới cọ lui trên cổ Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật phát ra tiếng cười vui vẻ từ nội tâm.
“Ta cũng nhớ ngươi lắm.”
“Ta mới không tin đâu.”
Tiểu Anh Vũ mở to mắt nhìn Diệp Thiên Dật, dẩu đôi môi nhỏ lên nói: “Chủ nhân papa cũng không có đi thăm Tiểu Anh Vũ lấy một lần, Chủ nhân papa chắc không nhớ Tiểu Anh Vũ đâu.”
“Đó là bởi vì ta quá bận.”
“Chủ nhân papa nói xạo, chị đẹp cũng nói, chủ nhân papa mỗi tối đều cùng với rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp đâm tới đâm lui, sớm đã quên Tiểu Anh Vũ.”
Tiểu Anh Vũ dẩu cái miệng nhỏ lên.
Diệp Thiên Dật khóe miệng có chút run rẩy.
Giang Khuynh Nguyệt……
“Khụ khụ, không có đâu, ai mang ngươi tới? Yêu Tâm Phong còn có ai tới?”
“À… Là chị đẹp mang Tiểu Anh Vũ tới, còn có Kiếm ca ca.”
Tinh Bảo Bảo không tới, cái này Diệp Thiên Dật cũng đã biết, bản thân nàng cũng không tham gia Trận Chiến Chư Thiên, việc tu luyện của nàng cũng đã bước vào giai đoạn quan trọng.
Còn mấy đại lão của Yêu Tâm Phong bọn họ cũng lười xuất thế, ngày thường cũng không có loại chuyện lớn như khai chiến giữa đại lục Ma Thần và đại lục Cửu Châu, những đại lão này căn bản sẽ không xuất thế.
Kiếm Cổ và Giang Khuynh Nguyệt có thể vì muốn tránh hiềm nghi, rốt cuộc chuyện Diệp Thiên Dật là đệ tử của Yêu Hậu có rất nhiều người đã đoán sai, đoán thành Tiểu Anh Vũ, mà Tiểu Anh Vũ và bản thân Diệp Thiên Dật đều cho rằng chuyện này không sao cả.
“Uhmm, được rồi.”
Diệp Thiên Dật gật gật đầu.
“Chủ nhân papa, ngươi chừng nào thì có thể đâm Tiểu Anh Vũ nha?” Con bé chớp đôi mắt to chờ mong hỏi.
“Hả?”
“Súc sinh!”
Cái miệng nhỏ của Hàn Nhuỵ mở to đến cực đại.
Mẹ nó!
Súc sinh!
“Này, đừng có nói bừa, một đời thanh danh của ta bị ngươi làm hỏng rồi.”
Diệp Thiên Dật cười, nhéo một chút phấn má của cô bé.
“Tiểu Anh Vũ, ngươi đừng chạy loạn, bổn tiên nữ chỉ cần chớp mắt cái ngươi sẽ không chạy được nữa.”
Một giọng nữa truyền đến, sau đó hai bóng dáng xinh đẹp chạy tới, vừa lúc nhìn được Diệp Thiên Dật.
“Wowww, Diệp đại tình thánh.”
Khóe miệng Thi Gia Nhất hơi hơi nhếch lên nhìn Diệp Thiên Dật.
“Chậc chậc chậc, ta nói này Thi Bảo Bảo, ngươi xấu đi rồi.”
Diệp Thiên Dật cười cười nhìn Thi Gia Nhất.
“Cút cút cút, ngươi càng lớn càng tàn tạ rồi, không còn đẹp trai giống như trong ấn tượng của bổn tiên nữ nữa.”
Thi Gia Nhất túm lấy bím tóc của mình đi tới chỗ Diệp Thiên Dật xoay vài vòng đánh giá rồi nói.
“Ohh? Không còn đẹp trai như trước sao?”
Diệp Thiên Dật vuốt cằm.
“Vậy tại sao lại đột nhiên có nhiều người đến xem ta như vậy?”
Diệp Thiên Dật cười nói.
Còn chưa nói, sự hiện diện của Diệp Thiên Dật, khiến cho nhiều chỗ xa xôi ở nơi này cũng trở nên đông đúc, đều đứng ở xa mà nhìn.
“Thôi đi, đó đều bị bổn tiên nữ và Thiên Vũ thu hút mà tới đó.”
Diệp Thiên Dật nhìn về phía Tịch Thiên Vũ.
“Đã lâu không gặp.”
Tịch Thiên Vũ cũng không biết nên nói gì, liền thốt ra một câu như vậy.
“Này, đừng có làm như chúng ta xa lạ đến như vậy được không? Ngươi cứ ép ta phải thơm ngươi một cái sao?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tịch Thiên Vũ đỏ ửng lên.
Phía xa xa, thật sự là có rất nhiều người đều bị các nàng hấp dẫn tới, nhưng thực ra lại càng có nhiều người là do bị Diệp Thiên Dật hấp dẫn mà tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận