Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1520: Người còn cần thể diện à?

Diệp Thiên Dật trước giờ chưa bao giờ sợ chuyện gì, nếu đã có người không nể mặt hắn, trước mặt nhiều người và cường giả như vậy dám nhằm vào hắn, vậy Diệp Thiên Dật chắc chắn là không vui rồi.
Mé nó!
Hắn không cần thể diện à?
Túm lại Diệp Thiên Dật không làm gì sai cả.
“Lão phu có nói ngươi làm sai cái gì sao?”
Kiếm Nam Sơn đáp trả một câu.
Diệp Thiên Dật mỉm cười, sau đó châm một điếu thuốc hút.
“Nhưng tiền bối đã nói như vậy rồi, mà ta lại là người đến cuối cùng, vậy rõ ràng là đang nói ta rồi, sao lại không thừa nhận chứ? Có gì mà không thể thừa nhận?”
Diệp Thiên Dật nói.
Bạch Hàn Tuyết nhẹ nhàng kéo tay Diệp Thiên Dật và ra hiệu cho hắn đừng nói chuyện với tên cường giả này nữa.
Chắc chắn Diệp Thiên Dật không cam tâm.
“Vậy tôi muốn hỏi tiền bối, ta đã trì hoãn tiến độ nào mà người bảo ta đã trì hoãn tiến độ?”
Diệp Thiên Dật hỏi một cách khó hiểu.
Hừ, ngươi chỉ muốn nói qua loa lấy lệ? Nhưng Diệp Thiên Dật lại không đồng ý!
Đúng thế!
Đôi khi, Diệp Thiên Dật cũng sẽ trở nên dung hãn như vậy.
Kiếm Nam Sơn cũng biết, thực ra những gì mà hắn hỏi đều là sự thật, hắn muốn đả kích Diệp Thiên Dật, nhưng không ngờ Diệp Thiên Dật là một tên ngổ ngáo, lại còn hung hăng, hắn cho rằng Diệp Thiên Dật sẽ nén giật, nhưng nào ngờ.
Vì vậy, Kiếm Nam Sơn lúc này đang rất xấu hổ, nói thế nào cũng không ổn, lúc này hắn thực sự rất cần có một người đến giải vây, nếu không giải vây được thì người xấu hổ nhất chính là hắn.
Đúng, Diệp Thiên Dật biết hắn đang rất xấu hổ, vậy thì ngươi cứ xấu hổ đi.
Không có ai giải vây cho hắn.
Theo như thường lệ thì chắc chắn sẽ có người giải vây, nhưng bây giờ thì ngược lại, rất nhiều cường giả muốn xem Diệp Thiên Dật có thể làm đến mức độ nào.
“Ồ, tiền bối? sao người lại không nói chuyện nữa rồi! Hậu bối có chút đần độn, không biết rằng hậu bối đã làm chậm tiến độ gì rồi? Chậm tiến độ nào? Chúng Thần Minh cũng đã nói, ngày mai chỉ cần đến hiện trường là được và hôm nay ta đã đến rồi, vậy nên ta muốn hỏi, là ta đã đến muộn rồi sao? Sao lại nói ta có gì đó không đúng?”
Diệp Thiên Dật nhìn Kiếm Nam Sơn hỏi dồn dập.
Sắc mặt của Kiếm Nam Sơn tái mét.
“Người mà lão phu nói không phải là ngươi.”
Kiếm Nam Sơn nói.
Hắn chỉ có thể nói như vậy.
“Thế à? Vậy xin hỏi người mà tiền bối nói là ai? Ta là người đến cuối cùng rồi, lẽ nào không phải ta? Nếu không phải là ta? Vậy thì là ai? Không lẽ là người đến sớm hơn ta làm chậm trễ thời gian ư? Không phải chứ, cái này ta không thể giải thích rõ được đâu.”
Diệp Thiên Dật tiếp tục hung hăng.
Còn Kiếm Nam Sơn sắc mặt tái mét.
Mé!
Hắn sắp điên rồi!
Đây là tên lỗ mãng gì chứ?
Không sai!
Hắn không phải lỗ mãng, mà là đang cố ý, hắn dự tính làm khó dễ mình.
Đáng ghét!
Gặp phải những loại người một mất một còn như này, hắn hoàn toàn hết cách.
Điều quan trọng là, hắn không hề biết người này sẽ như thế này.
Đúng là ngu ngốc?
Ngươi nói xem, rõ ràng biết là như thế sẽ kích động đến hắn, thậm chí là đụng đến rất nhiều người, hắn vẫn muốn làm điều \ chỉ có hại chứ không có lợi thế này, hắn dựa vào cái gì, hắn có tư cách gì?
Có phải là sự ngưỡng mộ của thế giới dành cho hắn,và những điều hắn đã làm khiến hắn cảm thấy rằng mình là bất khả chiến bại?
“Hahah.”
Lúc này, Trường Thiên Tôn giả vuốt râu của mình, mỉm cười nói: “Được rồi, những chuyện nhỏ như này không nói nữa, có lẽ Nam Sơn tôn giả chỉ là nhất thời bất cẩn lời nói, cũng không có hàm ý khác, mọi người cùng nhau vào trong đại điện ngồi đi.”
Rõ ràng là hắn đang giảng hòa.
Vậy sao hắn không giảng hòa sớm đi? Là vì hắn muốn xem Diệp Thiên Dật sẽ làm như thế nào.
Hơn nữa, ở hiện trường ai mà không biết hàm ý của Kiếm Nam Sơn?
Với tư cách là một cường giả, bọn họ đã đến trước rồi, sau đó người hậu bối duy nhất không đến, ở một góc độ khác thì hành động của hậu bối đó là không đúng, vì hắn không phải là đại ca lớn nhất ở đây.
Tuy nhiên, cũng có người quan tâm đến điều này, giống như là Kiếm Nam Sơn, và rất nhiều người khác nữa ở hiện trường không riêng Kiếm Nam Sơn.
Nhưng hắn cảm thấy điều đó không quan trọng, hẹn giờ nào đến đúng giờ đó, miễn là hắn không đến trễ là được và cũng không có gì là sai cả.
Vì vậy, hắn cố tình không giảng hòa sớm để Diệp Thiên Dật loại bỏ đi cái được gọi là lòng tự trọng mù quáng của những cường giả này, như thế sẽ quan tâm đến những quy định cứng nhắc và tâm lý đạo đức lễ nghi.
Đạo đức lễ nghĩ, đối nhân xử thế là đúng, nhưng không nhất thiết phải áp dụng chúng một cách cứng nhắc.
“Vầng!”
Diệp Thiên Dật chắp tay thi lễ với Trường Thiên tôn giả, sau đó mọi người lần lượt tiến vào bên trong.
“Ôi mẹ ơi, tên Diệp Thiên Dật này là ngốc thật hay là cố tình đối đầu với Nam Sơn tôn giả vậy?”
“Từ những chuyện mà hắn đã làm thì chắc chắn không phải là ngốc, rõ ràng là hắn đang đối đầu với Nam Sơn tôn giả, nói thật ta cảm thấy rất kích thích và cũng hả giận, đậu xanh, đứng trước mấy vị tiền bối này khó chịu chết đi được, quy định thì cứng nhắc, tuy nhiên đó cũng là điều đương nhiên thôi, thật đáng tiếc cho Nam Sơn tôn giả lại gặp phải một tên cứng đầu không sợ chết.”
“Đúng vậy, bây giờ Diệp Thiên Dật có vẻ rất kiêng cường, giống như là đã khiến Nam Sơn tôn giả mất hết mặt mũi, nhưng sau đó thì sao? Sau đó hắn đến Thượng Vực, hắn còn có thể mang theo Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông sao? liệu hắn còn có thể mang theo khẩu pháo đó bên mình không? Hahah đúng là không có não.”
“….”
“Ngươi đúng là không thể để người ta yên tâm được mà.”
Bạch Hàn Tuyết nói với Diệp Thiên Dật.
Tuy nàng biết Diệp Thiên Dật là người như thế, nhưng… Kiếm Nam Sơn này là người Linh Kiếm Điện, Linh Kiếm Điện là một trong những Hạ Thất Điện, đó là một con quái vật khổng lồ, loại thế lực cấp bậc đấy ở Thượng Vực của Chúng Thần Chi Vực, nó không phải là cái gọi là thế lực thần cấp và những tông môn như Dược Thần Sơn ở Hạ Vực có thể so sánh được!
Dược Thần Sơn đặt tại Thượng Vực, và đó chỉ là một tiên môn nhỏ.
“Không sao, ta chính là khó chịu khi nhìn cái lão già kia không đứng đắn giở trò thôi, cái đồ rẻ rách, nghĩ rằng mình già thì là giỏi đúng không? Lão tử là người đến cuối cùng hắn còn không vui? Còn cảm thấy cổ tay của lão tử to hơn của hắn là không tôn trọng hắn? Bị điên à.”
Diệp Thiên Dật mắng vài câu.
“Hắn là người của Chúng Thần Minh chịu trách nhiệm chính của Thiên tông hội Đế quốc Thần Mộng.”
Thường Hi dắt Trương Hàm Nhã đi qua Diệp Thiên Dật và tiện nhắc nhở Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hóa ra là như thế, hắn vốn đã có thành kiến với mình.
Khi đó mình lại từ chối trở thành minh chủ, điều này tương đương với việc tát vào mặt hắn, không tôn trọng hắn, sau đó lại còn tiêu diệt Thiên Việt tông khi tông chủ của Thiên Việt tông lên làm minh chủ, đồng nghĩa với việc tát vào mặt hắn lần tiếp theo.
Tất nhiên, đây cũng chỉ là cảm nhận của những người lòng dạ hẹp hòi, thực tế thì hắn làm gì có ý nghĩa này? Không thù không oán, Diệp Thiên Dật chỉ làm việc của mình, không có tát vào mặt của ai cả?
Bạch Hàn Tuyết và những người khác ngồi cùng chỗ với thế lực của họ, Diệp Thiên Dật và mấy người của Vạn Cổ Dệ Nhất Thần tông đang tìm vị trí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận