Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1534: Giở trò lừa gạt

Muốn phá bọn họ cũng rất dễ dàng. chỉ cần giải phóng linh lực của bản thân, thăm dò năm kẻ Diệp Thiên Dật bọn họ là được rồi!
Nhưng ngươi có nghĩ rằng sau khi họ tới đây, phản ứng đầu tiên sẽ là thả linh lực ra để nhìn xuyên qua bọn họ sao?
Chuyện đó không thể nào!
Ai mà nghĩ tới được cái chuyện này thì cũng thật trâu bò!
“Đây là… ảo giác?”
Những người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này mày đều chau lại.
“Diệp Thiên Dật này còn biết tạo ra ảo ảnh?”
“Không phải, là phép tạo hóa. Diệp Thiên Dật sở hữu phép tạo hóa, đây chẳng phải bí mật gì mà chỉ là phép tạo hóa thôi. Chỉ cần đủ năng lực để làm thì không có gì là làm không được, chỉ có việc ngươi nghĩ không ra chứ không có việc ngươi làm không được. Là một trong những pháp tắc đứng đầu, đúng thật là sẽ có lúc tạo ra được kì tích.”
“Có điều tên Diệp Thiên Dật này cũng quá xuất sắc đi? Cách thế này mà cũng nghĩ ra được? m thầm tiêu diệt cả một nhóm người sau đó giải phóng ảo giác biến bản thân và đồng đội thành bọn họ. Đồng hồ định vị chỉ hiển thị vị trí chứ không hề hiển thị chính xác vị trí đó là của người nào, nói như vậy thì bọn họ có khả năng là sẽ dùng cách này để lừa dối rồi?”
“Không thể nào. Chỉ có thể là bọn họ dựa vào thứ này mà kéo dài thời gian, vì bọn họ chắc chắn sẽ bị lộ tẩy. Trong thời gian ngắn thì không có ai nghi ngờ nhưng qua một giờ đồng hồ, ở lần hiển thị vị trí tiếp theo, bọn họ sẽ phát hiện thiếu mất một nhóm và bắt đầu nghi ngờ.”
“...”
“Nhóc con này đúng là rất thông minh đó.”
Y Hạo Thiên cảm thán.
Nói thật thì chúng ta trước tiên không bàn đến việc có tác dụng hay không. Chỉ cần thấy đến cả trò này cũng nghĩ được thì đúng là rất gì và này nọ đấy!
“Tuyết Nhi, ở điểm này thì ngươi nhất định phải học tập Diệp Thiên Dật. Đối với một võ giả, sức chiến đấu đương nhiên quan trọng nhưng có đầu óc biết suy nghĩ còn quan trọng hơn.”
Y Nhân Tuyết gật đầu:
“Nữ nhi hiểu rồi ạ.”
“Ta càng ngày càng thích tên nhóc con này, ta rất mong đợi không biết tiếp theo hắn còn bày ra trò gì nữa.”
Y Hạo Thiên hào hứng tiếp tục quan sát.
Bên trong bản đồ…
Diệp Minh dẫn người xông tới, một toán người cũng ùn ùn kéo đến. Bọn họ đi tới triền dốc núi nơi nhóm người Diệp Thiên Dật đang ở.
“Diệp Thiên Dật bọn họ đang ở đâu?”
Diệp Minh hỏi thẳng.
Nhóm của Diệp Thiên Dật có 2 nam 3 nữ. Đây chỉ là ảo giác khiến họ tưởng Diệp Thiên Dật chính là Trương Thiên, chỉ là chưa nhìn xuyên qua được ảo ảnh.
Song nhóm của Trương Thiên chỉ có một người nữ, cho nên chỉ có thể là Diệp Thiên Dật với Bạch Thiên Hạo đang nói chuyện.
“Vừa nãy ta nhìn qua bên đó liền hét một tiếng, bọn họ đều lẩn hết đi, không biết có phải là trốn trong đống tuyết đằng đó không.”
Diệp Thiên Dật chỉ phía sau núi, ý nói ở sau ngọn núi.
“Hừ! Ở nơi này lại còn là vị trí này, trốn trong tuyết trông thảm hại quá chừng.”
Diệp Minh lạnh lùng cười một tiếng, rõ ràng hắn không nghi ngờ gì hết.
Ngươi nói xem, chẳng ai nhìn thấy cảnh tượng này, ai mà ngờ được rằng lúc này 5 kẻ Thiên Lạc Sơn này là 5 người Diệp Thiên Dật bọn họ chứ?
“Đi thôi, đi cùng ông đây tới xem bọn thảm hại đó!”
Một đoàn người lục tục đi đến đó.
Nhóm Diệp Thiên Dật không động đậy.
“Diệp Thiên Dật, lát nữa chúng ta sẽ làm gì đây? Qua vài phút nữa, khi đồng hồ hiển thị vị trí của tất cả mọi người, bọn họ sẽ phát hiện bị thiếu mất 5 người, vậy là chúng ta sẽ trở thành đối tượng bị nghi ngờ đầu tiên.”
Tịch Thiên Vũ cũng gật đầu:
“Trong số bọn họ chỉ cần một người đoán ra điều gì đó, dùng chút linh lực nhìn chúng ta là chúng ta đã bị nhìn thấu rồi.”
Diệp Thiên Dật suy tư, nói:
“Thế này nhé. Chúng ta xem xem có thể trong vòng một giờ đồng hồ này loại bỏ vài đội không, như vậy sẽ giảm được cho chúng ta chút áp lực.”
Bởi bọn họ dự định loại bỏ những đội khác rồi biến thành người của những đội đó. Cho nên chỉ cần những người đó tập hợp lại với nhau cùng nhìn đồng hồ định vị, sau đó dùng linh lực nhìn xuyên bọn họ thì dù ngươi có suy tính gì cũng chẳng còn tác dụng nữa!
Trừ phi…
Trừ phi Diệp Thiên Dật có thể giải guyết gọn một trong ba thế lực m Nguyệt tông, Tà Thần Điện hoặc Thánh Kiếm Điện sau đó giả dạng thành bọn họ. Nếu vậy thì một tổ này có 3 bá chủ, làm gì có ai nghi ngờ bọn họ chứ? Đồng thời ai sẽ cho rằng có người âm thầm lặng lẽ loại bỏ bọn họ?
Có thể thử xem sao!
Nếu như thành công thì giảm được kha khá áp lực. Ngược lại giả dụ không làm vậy hoặc làm nhưng thất bại, đồng nghĩa với việc phải đối mặt với đối thủ hùng mạnh. Nếu làm theo kế hoạch kia mà thành công thì họ sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Diệp Thiên Dật chọn thử một phen! Dù sao không thử thì thất bại cũng thế. Vậy hà cớ gì không thử xem sao? Bởi ít ra làm thử họ còn có cơ hội thành công.
“Thế này nhé. Ta đi thiết lập pháp trận, tranh thủ khoảng thời gian 40 phút này. Bọn họ chắc chắn đang lùng sục chúng ta, phải tìm chỗ nào đó có thể dụ năm người m Nguyệt tông, Tà Thần Điện hoặc Thánh Kiếm Điện tới đây xong đó loại bỏ bọn họ.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Được, nghe ngươi cả.”
Ngươi nghĩ liệu chúng ta có đủ khả năng âm thầm loại bỏ một tổ đội hùng mạnh toàn những kẻ đủ tư cách tranh giành vị trí đầu không? Có thể không? Không thể đâu!
Nhưng mà hiện giờ đối với nhóm Diệp Thiên Dật mà nói, tình huống hoàn toàn khác. Bởi vì bọn họ không loại bỏ đối thủ trong lúc chiến đấu mà nhóm Diệp Thiên Dật có mười mấy phút chuẩn bị, thì có thể sẽ làm được.
Bên kia, Diệp Minh đã dắt người tới chỗ kia rồi.
Đụn tuyết dày trắng như lông ngỗng đã giúp che dấu chân của họ, toán người kia chỉ đang nhìn vào một đống tuyết không người bên trong.
“Diệp Thiên Dật, đừng trốn nữa. Nơi này rộng lớn biết bao ngươi trốn kiểu gì, ngươi trốn nổi không?”
Kiếm Tam Sí cười chế nhạo, hét vào khoảng không.
Bản đồ này không hề nhỏ. Nếu ngươi trốn trong đống tuyết nào đó thì cũng khó tìm thật đấy.
Không có ai đáp lời.
“Hừ!”
Kiếm Tam Sí hừ một tiếng. Sau đó hắn mở tay phải ra, đằng sau lưng và xung quanh hắn, hàng ngàn bóng kiếm tụ lại.
Các võ giả bên cạnh cùng lần lượt ngưng tụ sức mạnh cường đại của mình.
“San bằng cái chỗ này cho ta. Ta không tin mấy kẻ đó không xuất đầu lộ diện!”
Ngay sau đó, toán người với đủ loại vũ khí xông tới đống tuyết phía trước, điên cuồng đánh phá núi tuyết.
Cảnh giới của đám người này không hề thấp. Đừng nói nhiều người như vậy, ngay cả một người trong thời gian ngắn cũng có thể san phẳng nơi này. Cả đám cùng ra tay thì sẽ san bằng chỗ này ngay lập tức, không cho bọn Diệp Thiên Dật thời gian trốn thoát.
Những kẻ ở bên ngoài quan sát từ trên cao, nhìn thấy mấy người vướng vào trò mèo vờn chuột của Diệp Thiên Dật thì đồng loạt lắc đầu.
Song nghĩ kĩ thì chẳng còn cách nào khác. Bình thường đâu ai ngờ lại có người bị âm thầm loại bỏ chứ? Bị loại thì thôi vậy. Diệp Thiên Dật còn đang giả dạng thành người khác, à không, dùng ảo ảnh biến thành những người kia mới đúng. Quan trọng là đám người Diệp Thiên Dật có cảnh giới rất thấp.
Hoa tuyết đầy trời dần tan, trên mặt đất chẳng thấy bóng hình của những người kia đâu.
“Người đâu hết rồi?”
“Chắc không có ở đây rồi.”
“Nhưng mà không dùng được thuộc tính không gian, bọn họ chạy kiểu gì?”
Mắt Kiếm Tam Sí ánh lửa, hắn nói:
“Dù sao chuyện này cũng không có gì lạ. Tên Diệp Thiên Dật kia còn lâu mới để bản thân dễ dàng rơi vào tay chúng ta. Có lẽ sau khi những người Thiên Lạc Sơn phát hiện, hắn đã dùng cách gì đó thoát khỏi nơi này rồi!”
Hắn chẳng có lấy một chút nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận