Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1594: Đừng qua đó

Giết hết bọn họ?
Phải!
Diệp Thiên Dật biết tất cả đây chỉ là giả tưởng, nhưng nói thật, cảnh này thật sự rất đẹp, cho dù là giả đi chăng nữa Diệp Thiên Dật cũng không muốn giết bọn họ.
“Người là ai? Người bảo ta giết thì ta sẽ giết sao? Ta không quên đây chỉ là một nơi thí luyện. Người..... là chủ nhân thanh kiếm này? Nói đúng hơn, là ta đã chọn khảo nghiệm của ngươi?”
Diệp Thiên Dật đứng đó hỏi.
“Nếu không giết bọn họ, vậy thì người chết sẽ là ngươi.”
Diệp Thiên Dật cười ra tiếng.
“Cái mà ta chọn là Thủ Hộ, mà người lại bảo ta đi giết chóc. Nếu ta không giết thì sẽ bị xóa bỏ? Ta mới không tin lời của ngươi, ngươi đang lừa ta đi vào con đường của ngươi.”
Diệp Thiên Dật muốn chính là Thủ Hộ!
Hắn không có chí hướng lớn bảo vệ người trong thiên hạ, hắn chỉ muốn bảo vệ người hắn yêu. Hắn trở nên mạnh mẽ bởi vì hắn cần thực lực để bảo vệ bản thân, bảo bệ người hắn yêu!
Diệp Thiên Dật chưa bao giờ tự cho bản thân là người tốt, nhưng hắn cũng không bao giờ nghĩ bản thân sẽ là một ác nhân thật sự!
“Vậy nếu như là vì để bảo vệ người ngươi yêu thì sao?
Đầu đường phía trước, có một bóng dáng đi tới đang nhìn ngó xung quanh.
Diệp Tiên Nhi.
Diệp Thiên Dật nhăn mày nhìn vào Diệp Tiên Nhi.
Hắn biết đây là ảo cảnh, tất cả đều là giả. Hắn biết không được để trúng chiêu, Diệp Thiên Dật vẫn luôn nhắc nhở bản thân điểm này. Nếu để trúng chiêu vậy thì có lẽ sẽ phải đi vào con đường mà người này bày ra.
Đột nhiên, tất cả người trong trấn đó giống như là thay đổi rồi, ánh mắt của bọn họ, tất cả bọn họ trở nên không giống người bình thường nữa.
Trẻ con vứt cây kẹo hồ lô trong tay, người bán thị cầm cái dao bên cạnh lên. Bọn họ lần lượt bao vây lấy Diệp Tiên Nhi.
Nhìn dáng vẻ Diệp Tiên Nhi rất yếu ớt, không ngừng lùi về phía sau nhưng lại bị người vây phía sau đẩy lên.
Soạt ——
Một người giơ dao găm trong tay lên, trực tiếp đâm vào phía sau lưng của Diệp Tiên Nhi.
Thậm chí Diệp Thiên Dật còn nghe được âm thanh của dao găm đâm vào da thịt.
Đồng tử Diệp Thiên Dật co lại, chân vô ý thức bước lên về phía trước.
Nói thật, hắn biết đây là giả nhưng khi hắn nhìn thấy cảnh này, đặc biệt là nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Tiên Nhi, hắn thật sự không nhịn được.
Diệp Thiên Dật nhắm hai mắt lại.
“Tiểu Dật.... tiểu Dật....”
Bên tai truyền đến âm thanh yếu ớt phía trước đó của Diệp Tiên Nhi
Tay cầm kiếm của Diệp Thiên Dật ngày càng chặt, càng ngày càng dùng sức.
“Ta bảo này, cứ như này không thật không có ý nghĩa lắm? Ta cũng chưa ngốc đến nỗi đó đâu.”
Diệp Thiên Dật hét lên một tiếng.
Roẹt ——
Diệp Thiên Dật nghe thấy âm thanh của quần áo bị xé rách.
“Tiểu Dật....”
Diệp Thiên Dật dùng sức nhắm chặt mắt lại!
“C.M.N!
Diệp Thiện Dật nghiến chặt răng mở mắt ra.
Vù——
Diệp Thiên Dật xông qua giết hết những người đó. Máu tươi chảy không ngừng, mùi máu tanh nồng đậm tỏa ra.
Diệp Thiên Dật không chạm vào Diệp Tiên Nhi giả, thậm chí không nhìn lấy một cái.
Xung quanh người dân tụ họp lại ngày càng nhiều, muốn chạm vào cánh tay của Diệp Tiên Nhi.
“Vạn Lội Thiên Lao Dẫn!”
Sấm sét đáng sợ dần dần khuếch tán ra, phá hủy cả trấn chứ đứng nói đến những người đó.
“Ngươi thua rồi.”
m thanh đó cười mỉa một cái
“Vậy sao? Ta nghĩ là ta không thua.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Hử?”
“Ta chọn là Thủ Hộ, nhưng là bảo vệ người ta yêu mà không phải là người trong thiên hạ! Ta bảo vệ được người mà ta yêu, ta nghĩ ta không hề thua.”
m thanh đó trầm mặc
Vài giây sau........
“Vậy thì ta chỉ có thể nói với ngươi, người con gái lúc nãy là giả, nhưng cái trấn này và mọi người trong trấn toàn bộ đều thật sự có tồn tại ở bên ngoài đó. Bọn họ cũng chỉ là bị khống chế mà thôi, nơi người đang ở bây giờ là một nơi có thật trên thể giới. Người giết toàn bộ những người vô tội trong trấn, trẻ con hồn nhiên chất phác, vợ chồng yêu thương nhau, bạn già như hình với bóng, từng đôi trai gái, cha mẹ.....”
Đồng tử của Diệp Thiên Dật co mạnh.
Vài giây sau....
“Hừ.”
Diệp Thiên Dật cười lạnh một tiếng.
“Người đang công kích nội tâm của ta? Vậy thì người thất bại rồi.”
“Thành công rồi.”
Chân mày Diệp Thiên Dật nhăn lại.
Sau lưng, quần áo của Diệp Thiên Dật bị kéo nhẹ một cái.
Diệp Thiên Dật quay đầu lại.
Một bé gái đang kéo áo của hắn.
“Anh, sao anh lại giết bố mẹ của Nguyệt Nguyệt......”
Diệp Thiên Dật nhăn chặt chân mày, nhìn vào cô bé.
Thật sự là giống thật quá.
Diệp Thiên Dật cũng không rõ đây là thật hay là giả, đây là ảo cảnh hay là một nơi thực sự ở ngoài kia.
Hắn không dám khẳng định!
Nhưng mà thật ra......
Tại sao người đó nói, hắn đã thành công rồi?
Bởi vì Diệp Thiên Dật đã nhìn thấy đồng hồ chức năng của mình hiện lên tín hiệu!
Cho nên, thật ra trong lòng của Diệp Thiên Dật nghĩ.... nếu lỡ như là thật thì sao?
Hắn bị dao động rồi.
Nhưng nếu là giả thì sao?
Cho nên Diệp Thiện Dật lại không thể nắm chắc!
Sau đó hắn đi về phía trước.
“Hu hu hu....”
Cô bé phía sau bất lực khóc òa lên.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Người đừng nghĩ là như vậy thì ta sẽ thấy áy náy, ta không có yếu đuối vậy đâu.”
Diệp Thiên Dật nhìn về phía không trung hét lên.
“Tiểu Dật......”
"Diệp Tiên Nhi" đi tới.
Diệp Thiên Dật quay lại nhìn nàng
“Tiểu Dật......”
"Diệp Tiên Nhi" dựa vào lồng ngực của Diệp Thiên Dật.
Là giả, Diệp Thiên Dật biết đây là giả.
Phụp——
Một thanh dao găm dâm xuyên qua lồng ngực của Diệp Thiên Dật.
Sau đó rút ra, rồi lại đâm vào bụng của hắn.
“Biết cô ta là giả mà vẫn để bị thương. Sao ngươi không ra tay?”
Diệp Thiên Dật dùng hết sực nắm chặt tay lại.
Hắn.... không làm được!
Cuối cùng, Diệp Thiên Dật dùng hết sức mạnh giải phóng không gian biến mất khỏi đó!
Hắn thật sự không làm được!
Nhưng hắn cũng không thể đứng ở đó để "Diệp Tiên Nhi" không ngừng làm bị thương mình! Như thế hắn sẽ chết!
Mặc dù bụng trúng một dao, nhưng cũng chưa tới mức làm Diệp Thiên Dật chết ngay, Bất Tư Chi Thân vẫn có thể trị thương, chỉ là tốc độ chậm hơn một chút.
Soạt——
Cảnh trước mắt lướt một cái, Diệp Thiên Dật lần nữa suất hiện ở nơi hoang vu, vô số cột ánh sáng sáng bừng.
“Khụ khụ——”
Diệp Thiên Dật ôm ngực ho.
Là ý gì? Ý là.... hắn vượt qua rồi sao?
“Đúng là thú vị, đúng là trẻ con, so với như vậy thà là ngươi lại cho mười mấy nghìn vong hồn đến giết ta còn có ý nghĩa hơn.”
Diệp Thiên Dật giải phóng Phép Tạo Hóa trị thương cho mình....
Từ đã!
Vết thương này là thật......
Vậy có phải là..... toàn bộ lúc nãy không phải là ảo ảnh? Bao gồm.... những người trong trấn mà hắn đã giết.
Không! Không thể nào! Không thể nào!
Diệp Thiên Dật ngẩng đầu nhìn phía trước
“Ngược lại ta phải nhìn xem, đây có phải là Chúng Thần Ma Địa không? Đúng là đây sao?”
Ánh mắt Diệp Thiên Dật không chút do dự tiến về phía trước!
“Đừng qua đó....”
Diệp Thiên Dật đang đi về phía trước, bên tai truyền đến âm thanh của một người đàn ông.
Diệp Thiên Dật lại tiến về phía trước một bước.
“Đừng qua đó....”
Lần này lại là âm thanh của một người phụ nữ.
“Tuyệt đối không được qua đó......”
Càng ngày càng nhiều âm thanh, bên tai toàn là những âm thanh bảo hắn không đươc đi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận