Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1595: Nam tử thần bí

Diệp Thiên Dật cau mày!
Nói thật, nơi này tuy rằng đáng sợ, chẳng hạn như trước kia gần một triệu linh hồn loại cấp bậc kia, hầu như chính là thập tử vô sinh chứ không cả được thập tử nhất sinh.
Người lợi hại có thể phóng ra đại chiêu để giải quyết, nhưng vừa vặn là đại chiêu của ngươi không có tác dụng, đây mới là chỗ đáng sợ nhất.
Cũng may mắn Diệp Thiên Dật có Nhất Kiếm, có Thẻ Linh Lực Vô Hạn, nếu không thì thật sự có thể xảy ra chuyện!.
Nhưng bên ngoài ngoại trừ cái này, Diệp Thiên Dật cũng cảm giác được nơi này quả thực là nơi rèn luyện tinh thần và ý chí của một người vô cùng tốt! Có thể chỉ cần thoáng qua ý muốn từ bỏ, thì sẽ phải từ bỏ tính mạng của mình.
Cũng như hiện tại, Diệp Thiên Dật đi về phía trước, bên tai giống như có hàng trăm hàng ngàn người, nam nam nữ nữ, già trẻ lớn bé, dùng loại yếu ớt này, âm thanh cầu xin giống nhau vang lên không ngừng, lại mang đến cảm giác âm trầm.
Đây rốt cuộc là cái gì?
Vì cái gì không cho hắn tiếp tục tiến lên phía trước?
Chẳng lẽ Diệp Thiên Dật muốn nghe sao?
Diệp Thiên Dật không thể nghe!
Hắn không thể bị nơi này mê hoặc tâm trí, mặc kệ là chiến đấu khảo nghiệm ý chí, nghị lực và sức chiến đấu lúc bắt đầu, hay là ảo giác phía sau kia, cũng có lẽ là hiện tại, Diệp Thiên Dật đều có cảm giác đây là đang rèn luyện ý chí và nội tâm của hắn.
Hắn không thể nghe tất cả mọi thứ ở nơi này! Hắn phải dựa theo ý nghĩ và trực giác của bản thân để hành động!
Bọn họ bảo hắn không đi lên phía trước là hắn nghe lời không đi sao? Vậy nhỡ đâu nghe họ sẽ chết thì sao?
“Đừng tiến lên phía trước...”
“Đừng tiến lên phía trước...”
Bên tai vẫn là âm thanh như vậy, nhưng Diệp Thiên Dật không để ý đến nó, hắn tiếp tục đi lên phía trước, rất nhanh những âm thanh này càng ngày càng yếu ớt, thật giống như cách Diệp Thiên Dật càng ngày càng xa.
Những âm thanh đó là gì, Diệp Thiên Dật không biết! Là giả hay là thật, Diệp Thiên Dật cũng không xác định.
Nơi này, bây giờ Diệp Thiên Dật hoàn toàn không tin nó là một nơi chân thực, những gì hắn nhìn thấy, nghe thấy hiện tại cũng không xác định được là thật hay giả!
Điều bây giờ hắn có thể làm là dựa vào trực giác của bản thân!
Không cho hắn đi về phía trước? Vậy tốt! Hắn càng cố ý đi về phía trước!
Xoạt ——
Trong chớp mắt, cảnh tượng xung quanh Diệp Thiên Dật biến đổi!
Mà trong nháy mắt đó, con ngươi Diệp Thiên Dật bỗng nhiên co rụt lại!
Sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi, trở nên tồi tệ chỉ trong chớp mắt.
Sợ hãi, tuyệt vọng, phát run, lạnh buốt...
Những cảm giác mà Diệp Thiên Dật trước kia chưa bao giờ có hoặc là từng có qua đều đang diễn ra bên trong nội tâm của hắn.
Trong lòng hắn cũng không có nghĩ qua chuyện gì để cho hắn cảm thấy sợ hãi, kinh hoàng, tuyệt vọng nhưng loại tâm trạng này chính là phát ra từ nội tâm của hắn, nếu như tâm cảnh của Diệp Thiên Dật không đủ vững vàng, ngay cả những điều không thể giải thích được cũng nảy sinh ra cảm xúc tiêu cực, đủ để hắn trực tiếp sụp đổ ở đây.
Phù ——
Diệp Thiên Dật hít sâu rồi thở ra một hơi, hai mắt hắn đỏ như máu, thậm chí hắn vừa mới trực tiếp nửa quỳ trên đất.
Trong không khí có một mùi máu tanh khiến hắn cảm thấy run lên, mùi máu tanh này nồng nặc không cách nào tưởng tượng nổi, nhưng Diệp Thiên Dật cũng không cho rằng bởi vì mùi máu tanh làm hắn sinh ra những cảm xúc này, nhất định là có lực lượng nào đó điều động!
Nói thật, có đôi khi một chút cảm xúc tiêu cực thật sự có thể giết chết một người!
“Ách...”
Diệp Thiên Dật biểu tình dữ tợn.
Bóng dáng Diệp Thiên Dật vừa mới đứng lên lại trực tiếp nửa quỳ, quỳ ở trên mặt đất, vẻ mặt đấu tranh, thống khổ, tuyệt vọng, sụp đổ... Trên mặt của hắn xuật hiện đủ loại cảm xúc!
Hắn gắt gao cắn chặt răng, một cánh tay ấn trên mặt đất, nổi lên gân xanh, sau đó từ từ dùng sức, đất trên mặt đất cũng không phải mềm như vậy, nhưng Diệp Thiên Dật vẫn là trực tiếp đâm xuyên qua mặt đất...
Đầu óc của hắn trực tiếp bị chiếm đóng, mối thù của hắn, hắn bất mãn với một số người, các loại đồ vật đều điên cuồng chui ra!
Hắn muốn phát tiết, muốn giết người! Rất rất muốn!
“Không được!”
Diệp Thiên Dật nghiến răng nghiến lợi, Hắn gắt gao nhắm mắt lại!
Bồn chồn lo sợ, mồ hôi lớn như hạt đậu nhỏ xuống, thậm chí hắn bóp nát đất khu vực đó, dính vào trong máu thịt.
“Phù —— "
Kéo dài liên tục hơn mấy phút, Diệp Thiên Dật thở phào nhẹ nhõm, hắn từ từ bình thường trở lại.
Quá đáng sợ!
Diệp Thiên Dật xem thường nơi này rồi.
Nếu như tâm cảnh không đủ vững vàng mà nói, sợ rằng mới nãy đã tự sát.
Diệp Thiên Dật chậm rãi mở mắt, đột nhiên con ngươi của hắn co rụt lại!
Hắn rốt cuộc cũng hiểu được mùi máu tươi này là đến từ đâu rồi.
Hiện tại hắn nằm trước cửa của một tòa thành trì, không phải là ảo giác chứ! Tường thành cao cao, hai bên không nhìn thấy giới hạn, cuối cùng không còn là cái loại cảnh tượng một mảnh hoang vu nữa, rốt cuộc cũng... Xuất hiện bóng người, mặc dù chỉ là... thi thể!
Không sai, cái mùi máu tươi nồng đậm này chính là đến từ thi thể, từ vô số thi thể!
Trên tường thành kia, treo đầy thi thể rậm rạp chằng chịt, có thể dễ dàng chạm vào nhau, cứ như vậy treo ngang trời ở nơi đó, một bên mặt tường này sợ rằng có thể treo hơn vạn thi thể, máu tươi từ trên người của bọn họ không ngừng chảy xuống, theo tường thành từ từ tích lũy, chảy xuống mặt đất, có cả một mạch nhỏ giọt xuống hơn mười thước trên mặt đất, hình thành máu loãng tụ vào phía trước trong sông đào bảo vệ thành, nhưng... không chỉ có như thế!
Trước mặt, từng thi thể một xếp thành núi nhỏ trưng bày trước mặt Diệp Thiên Dật, thậm chí có thi thể bị đè ép, nhưng có một cánh tay treo lở lững trên bầu trời, vẫn còn ở chỗ này vô lực đung đưa, máu tươi tích tụ từ thi thể thẩm thấu xuống dưới...
Bên trong sông đào bảo vệ thành đã hoàn toàn khô cạn không có nước, chỉ có máu, từ đầu đến cuối bên trong chỉ có một xấp một xấp thi thể, máu tươi của bọn họ rót vào sông đào bảo vệ thành.
Diệp Thiên Dật đứng lên.
Một màn này hắn có thể tiếp thu, tuy là rất đáng sợ, thế nhưng bây giờ hắn tràn đầy các loại cảm xúc tiêu cực, hắn rất khó chịu!
“Ngươi đến cùng muốn làm cái gì, ngươi muốn làm cho nội tâm của ta sụp đổ, tiêu diệt ta?”
“Ngươi đừng hòng làm được!”
Sức mạnh trên người Diệp Thiên Dật bùng nổ, ngọn lửa bùng cháy, đốt cháy những thi thể này cháy sạch sẽ.
“Phù ——”
Diệp Thiên Dật thở hồng hộc.
Không phải thân thể mệt, mà là tâm hắn mệt!
“Cái này thì không được sao, đây là... Thẹn quá hóa giận”
Đột nhiên cái âm thanh kia lại vang lên, Diệp Thiên Dật ngẩng đầu nhìn lại.
Ở trên tường thành, một cái bóng đen ngồi ở chỗ đó, từ trên cao quan sát Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật cau mày!
Đây là??
Đi ngang qua những người đó, có thể đã từng là Thần Chí Cao, bọn họ đã chết, nhưng cũng không có cách nào sử dụng tàn hồn của mình tạm thời ngưng tụ ra một thần hồn hình người như vậy, nơi này vậy mà xuất hiện một người có thể làm được điều này, Diệp Thiên Dật cảm thấy không hợp thói thường!
“Chính là ngươi?”
Diệp Thiên Dật đứng lên ngẩng đầu nhìn hắn.
Người này, e rằng người này có thể là lão đại của Chúng Thần Ma Địa, bởi vì hắn là một người không tầm thường nhất.
Trước tiên không nói đến hắn có thần hồn ngưng tụ ra hình người, hắn là người duy nhất Diệp Thiên Dập gặp phải nói chuyện trơn tru, âm thanh những thứ khác toàn bộ đều là lắp ba lắp bắp nói không ra lời.
“Có thể đi đến nơi đây cũng không tính là dễ dàng, ít nhất ngươi đã sống sót được một nửa.”
Cái âm thanh kia lại vang lên.
Diệp Thiên Dật cau mày.
Chỉ có một nửa? Là hắn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận