Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1605: Dì út ngủ cùng ngươi

Diệp Thiên Dật bị Đoan Mộc Tiểu Tiểu ôm, có chút không biết làm gì.
Trên đời chỉ có mỹ nữ cùng bé loli là không thể phụ lòng.
Bé loli nhỏ như vậy, có thể có ý đồ xấu gì đâu?
Đoan Mộc Huyên cảm kích nhìn Diệp Thiên Dật nói: "Anh này, xin ngươi nhất định phải ở lại ít lâu."
Diệp Thiên Dật nhìn Mộc Linh Nhi, sau đó gật đầu: "Vậy được rồi, đa tạ."
"Là chúng ta phải cảm ơn ngươi, mau mời vào, mau mời vào."
Đoan Mộc Huyên nhanh nhẹn mời Diệp Thiên Dật đi vào, sau đó dâng trà cho Diệp Thiên Dật cùng Mộc Linh Nhi.
"Cứ tự nhiên ngồi đi."
Diệp Thiên Dật tùy tiện nhìn một chút.
Phòng ở rất lớn, rất sạch sẽ gọn gàng. Cả căn phòng có một mùi thơm, hương thơm này là loại hương thơm có cảm giác hơi chút trưởng thành.
Khó mà nói hương thơm rốt cuộc làm sao phân biệt rõ khiến người cảm thấy là trẻ tuổi hay trưởng thành. Nhưng đó chính là một loại cảm giác, cảm giác hương thơm của thiếu nữ cùng loại hương thơm của ngự tỷ này, không giống nhau.
Mà rất hiển nhiên đây chính là chỗ ở của một cô gái.
"Thật sự rất cảm ơn ngươi đã cứu Tiểu Tiểu."
Người đàn ông kia ngồi trên ghế sa lon trước mặt Diệp Thiên Dật, mỉm cười nhìn Diệp Thiên Dật nói.
"Ta chỉ là đi ngang qua, vừa lúc đụng phải mà thôi."
Diệp Thiên Dật thản nhiên nói.
"Anh Thiên Dật, cầm lấy này."
Đoan Mộc Tiểu Tiểu lột một quả quýt cho Diệp Thiên Dật, sau đó chạy đến bên cạnh Diệp Thiên Dật, ngồi trên đùi Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật cười đưa tay.
"Không muốn đâu, Tiểu Tiểu muốn đút cho anh Thiên Dật ăn."
Đoan Mộc Tiểu Tiểu le lưỡi tinh nghịch nói.
Diệp Thiên Dật cười: "Được, được, được."
Đoan Mộc Huyên lấy ra một ít hoa quả chiêu đãi Diệp Thiên Dật và Mộc Linh Nhi.
"Không biết tên của ngươi...”
Đoan Mộc Huyên hỏi.
"Diệp Thiên Dật, đây là em gái của ta, Linh Nhi."
Diệp Thiên Dật nói.
"Diệp Thiên Dật...”
Nàng do dự một chút.
Diệp Thiên Dật là một cái tên khá phổ biến, nghe được tên này hình như cũng không có gì lạ.
Nhưng... chỉ là có một người tên Diệp Thiên Dật lại rất nổi danh. Mà lại có lời đồn dáng dấp của Diệp Thiên Dật này rất anh tuấn, mà người tên Diệp Thiên Dật trước mặt đúng là đẹp trai đến bùng nổ.
Chẳng qua Đoan Mộc Huyên không có hứng thú với em trai, nhưng có sao nói vậy, giá trị nhan sắc này tuyệt đối là nghịch thiên!
Người đàn ông kia cũng nhíu mày một cái.
"À, ta cũng không phải Diệp Thiên Dật đẹp trai ngầu lòi nổi tiếng trong lời đồn kia đâu."
Diệp Thiên Dật thấy được vẻ suy tư của nàng, sau đó mới nói.
Đoan Mộc Huyên hơi xấu hổ, người đàn ông kia cũng thư giãn một chút.
Ở Thượng Vực bên này, Diệp Thiên Dật cũng có một chút danh tiếng. Nhưng kỳ thật rất nhiều người Thượng Vực vẫn xem thường Diệp Thiên Dật như cũ. Thế nhưng, sau khi thân phận đệ tử Yêu Hậu của hắn bại lộ ra, những người vốn luôn không coi Diệp Thiên Dật ra gì, đúng là phải coi trọng Diệp Thiên Dật một chút.
"Ta không có ý đó."
Đoan Mộc Huyên lúng túng nói.
Diệp Thiên Dật cười: "Không sao, không sao cả."
"Giới thiệu một chút, Đoan Mộc Huyên ta, là dì út của Tiểu Tiểu."
Diệp Thiên Dật nhìn Đoan Mộc Huyên.
Dáng vẻ hào phóng, tuyệt đối là tiểu thư khuê các.
Diệp Thiên Dật gật đầu: "Vinh hạnh được gặp."
"Vị này là...”
Đoan Mộc Huyên còn chưa nói hết lời, Đoan Mộc Tiểu Tiểu đã vượt lên trước, giọng non nớt nói: "Anh Thiên Dật, đêm nay ngươi có thể ôm Tiểu Tiểu đi ngủ được không?"
Đôi mắt của Từ Chí Minh ngồi bên cạnh hơi cứng lại.
Diệp Thiên Dật nói thầm trong lòng.
Đoan Mộc Tiểu Tiểu hiển nhiên có thành kiến với Từ Chí Minh này. Mặc dù tuổi nàng không lớn, nhưng nàng rất thông minh. Bởi vì nàng có thành kiến với Từ Chí Minh, cho nên khi Đoan Mộc Huyên chuẩn bị giới thiệu Từ Chí Minh, Đoan Mộc Tiểu Tiểu trực tiếp ngắt lời, nói chuyện với Diệp Thiên Dật, không để cho Đoan Mộc Huyên giới thiệu.
Đoan Mộc Huyên mỉm cười xoa đầu nhỏ của Đoan Mộc Tiểu Tiểu, hỏi: "Tiểu Tiểu ngoan, không nên đi quấy rầy Anh Diệp người ta, ngươi ngoan ngoãn, dì ngủ cùng ngươi."
Ừng ực ——
Diệp Thiên Dật âm thầm líu lưỡi.
Nếu không... để Diệp Thiên Dật hắn ngủ cùng ngươi đi.
"Không muốn, không muốn, ngày mai Tiểu Tiểu lại ngủ cùng dì, hôm nay ta muốn ngủ cùng anh Thiên Dật."
Đầu nhỏ của Đoan Mộc Tiểu Tiểu lắc tới lắc lui, giống như cái trống lúc lắc nhỏ.
"Vậy vì sao ngươi nhất định phải ngủ cùng anh Thiên Dật?"
Đoan Mộc Huyên hỏi.
"Chị Linh Nhi nói, con gái và con trai không chỉ hôn, mà phải ngủ chung, như vậy thì Tiểu Tiểu sẽ có thể có tiểu bảo bảo của anh Thiên Dật. Anh Thiên Dật phải phụ trách với Tiểu Tiểu."
Diệp Thiên Dật: “...”
Đoan Mộc Huyên: “...”
"Chuyện này... ta cũng không biết thế nào." Diệp Thiên Dật lúng túng nói.
"Ha ha ha, trẻ con nói không lựa lời thôi."
Từ Chí Minh cười nói.
Rốt cục chen vào câu chuyện được, hiện tại hắn lại có cảm giác mình là kẻ trong suốt! Người vô hình!
Đoan Mộc Huyên xoa đầu Đoan Mộc Tiểu Tiểu, nói: "Được rồi, ngươi đó, đừng làm càn, đi tắm rửa rồi sau đó đi ngủ thôi."
"Dạ... có phải dì chuẩn bị đẩy Tiểu Tiểu ra, sau đó muốn đi ngủ cùng anh Thiên Dật không?"
Đoan Mộc Tiểu Tiểu bĩu môi.
Đoan Mộc Huyên: “...”
"Đi thôi, nếu không dì sẽ tức giận."
Đoan Mộc Huyên bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
"Không muốn đâu, người ta muốn đi theo anh Thiên Dật."
Đoan Mộc Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh Diệp Thiên Dật, ôm cánh tay Diệp Thiên Dật, cái đầu nhỏ tựa lên người Diệp Thiên Dật nũng nịu nói.
Ai da...
Đoan Mộc Huyên kỳ thật... rất không thích nhìn thấy Đoan Mộc Tiểu Tiểu như vậy.
Hiện tại tình huống của bọn họ đặc thù như thế. Trời mới biết Diệp Thiên Dật này cứu Đoan Mộc Tiểu Tiểu, rốt cuộc có mục đích đặc biệt gì hay không!
Nàng rất cảm kích Diệp Thiên Dật. Nhưng cảm kích thì cảm kích, nàng sẽ nghĩ hết tất cả phương pháp để báo đáp Diệp Thiên Dật. Tuy nhiên, báo đáp thì sẽ báo đáp, nàng nhất định sẽ có chút đề phòng Diệp Thiên Dật, bởi vì tình huống của nàng tương đối đặc thù.
Khó tránh khỏi sẽ có người nghĩ hết các loại phương pháp để tiếp cận.
Mà Đoan Mộc Tiểu Tiểu mới bảy tuổi. Nàng đúng là càng thông minh hơn so với trẻ con cùng lứa tuổi, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô bé. Nàng rất dễ bị lừa gạt. Hơn nữa, Đoan Mộc Tiểu Tiểu có thiện cảm và thái độ tốt đến mức quá khoa trương với Diệp Thiên Dật.
Cho dù xem như Diệp Thiên Dật cứu nàng, nhưng cũng không đến mức khoa trương như vậy chứ? Đương nhiên cũng có khả năng như vậy, cho nên, Đoan Mộc Huyên quả thực sẽ để tâm đến Diệp Thiên Dật.
Mặc dù trước đó Diệp Thiên Dật nói mình muốn đi, nhưng không hẳn không có khả năng hắn đang lạt mềm buộc chặt!
Đoan Mộc Huyên nhìn Diệp Thiên Dật, nói: "Anh Diệp, ngươi xem...”
Diệp Thiên Dật cười, nói: "Tùy ý đi, ta thế nào cũng được."
Đoan Mộc Huyên không có khả năng để Đoan Mộc Tiểu Tiểu ngủ cùng Diệp Thiên Dật, bởi vì nàng không hiểu rõ Diệp Thiên Dật.
"Tiểu Tiểu, ngươi không nên quấy rầy anh Thiên Dật, có được không? Hắn cần nghỉ ngơi."
"Ừm...”
Nghe Đoan Mộc Huyên nói, Đoan Mộc Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhỏ nghĩ nghĩ, sau đó mất mát gật đầu.
"Anh Thiên Dật nhất định phải ở đây cùng Tiểu Tiểu."
Diệp Thiên Dật mỉm cười gật đầu: "Được!"
"Vậy Tiểu Tiểu đi tắm rửa, chị Linh Nhi, ngươi muốn đi cùng Tiểu Tiểu chứ?"
Diệp Thiên Dật xoa đầu Mộc Linh Nhi, nói: "Cùng đi đi."
“Vâng ạ."
Sau đó 2 cô bé tay nắm tay chạy đi.
"Anh Diệp, ân cứu mạng dũng tuyền tương báo. Tiểu Tiểu là cốt nhục duy nhất mà người chị đã chết của ta để lại, là ta không chăm sóc tốt cho nàng. Nếu như nàng xảy ra chuyện, ta thật không biết ăn nói thế nào với chị, thật vô cùng vô cùng cảm ơn ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận