Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1611: Nguy cơ của Ma Hồ Tộc

Diệp Thiên Dật không hề hoảng sợ.
Đù má!
Hắn còn từng dẫm đạp cả Bán Thần, chẳng lẽ bây giờ lại sợ một đám người còn chưa đạt đến Thái Cổ Thần Vương cảnh ư?
“Cho ngươi này!”
Diệp Thiên Dật ném cho Tô Mị Nhi một khẩu Gatling.
“Dùng như nào vậy?”
“Cứ nã vào người khác là được.”
Sau đó trong tay Diệp Thiên Dật cũng xuất hiện một khẩu Gatling, nhắm vào bọn họ bắn loạn xì ngầu.
Mọi người:???
Điều gì khoa trương nhất?
Khoa trương nhất thì phải nói đến bọn họ đã phóng thích linh lực rồi mới xông tới, nhưng đám đạn kia cứ bùm bùm xuyên qua lớp phòng ngự linh lực của bọn họ, Thậm chí là còn xuyên qua cơ thể họ! Dường như ở trước mặt khẩu Gatling này, họ chỉ như những nhân tộc bình thường bị đạn bắn thủng lỗ chỗ.
Vô lí!
Tô Mị Nhi cũng bị sốc!
Thứ đồ này… không bình thường chút nào!
“Trốn mau lên!”
Khuôn mặt của mấy kẻ cường giả kia lộ rõ sợ hãi.
“Có đuổi theo không?”
Tô Mị Nhi hỏi Diệp Thiên Dật.
“Đương nhiên phải đuổi theo rồi.”
“Ta đây khó chịu mấy ngày nay rồi, có đồ gì đơn giản hơn không?”
Diệp Thiên Dật ném cho nàng một khẩu AK.
“Đi thôi!”
Vút.
Tô Mị Nhi xông tới, ôm khẩu AK đuổi theo đám người kia, tình thế đôi bên lật ngược!
Rốt cuộc đây là thứ gì vậy? Vạn Lôi Oanh Thiên!
Ầm ầm.
Một tên cường giả ngưng tụ một đạo thiên lôi cường đại đánh về phía Tô Mị Nhi.
Tô Mị Nhi nghĩ một lúc, sau đó nhắm khẩu AK vào mấy võ kỹ cường đại kia, càn quét “bùm bùm bùm” một trận.
Mà càng đáng sợ hơn là dường như sức mạnh của những viên đạn này càng mạnh hơn, cưỡng chế ngăn chặn võ kỹ có thuộc tính lôi do tên cường giả kia phóng ra, xuyên qua lớp sấm sét, đâm thẳng vào trong cơ thể hắn, khiến hắn trở thành một cỗ thi thể không ngừng phun máu.
Vút.
Không lâu sau, Tô Mị Nhi lại xuất hiện bên cạnh Diệp Thiên Dật.
“Còn gì nữa không? Để ta giữ một ít.”
Tô Mị Nhi nhìn về phía Diệp Thiên Dật hỏi.
“Hết rồi hết rồi.”
Mấy thứ đồ này sau khi hệ thống biến mất thì nó cũng sẽ biết mất, nếu không thì Diệp Thiên Dật cũng muốn giữ cho mình vài cái. Sau này gặp mấy cường giả thì không cần chiến đấu, cứ trực tiếp dùng súng nã là được rồi, cũng không cần sợ mấy kẻ phóng thích võ kỹ tầm xa, bởi vì uy lực mà đạn bắn ra còn lớn hơn nhiều.
“Được rồi được rồi, chúng ta đi trước đi, chỉ sợ chúng lại gọi thêm người tới, trong thành hẳn không chỉ có bằng này người thôi đâu.”
Tô Mị Nhi nói.
“Được!”
Sau đó Diệp Thiên Dật hạ xuống đất.
“Anh ơi.”
Mộc Linh Nhi chạy đến bên người Diệp Thiên Dật.
“Đi thôi!”
Sau đó Diệp Thiên Dật phóng thích sức mạnh của Không Huyễn Thạch, ba người biến mất ngay tại chỗ.
Đợi đến lúc xuất hiện một lần nữa ở nơi mà Diệp Thiên Dật đã đi qua thì cũng cách nơi này không xa lắm.
“Đù má! Thứ đồ gì quái gì đây? Cục Không Huyễn Thạch của ông đây to như vậy sao giờ chỉ còn dư lại có một chút thế này?”
Diệp Thiên Dật chết lặng nhìn Không Huyễn Thạch trong tay mình.
Còn không phải là vì hắn xuyên qua không gian đã bị phong tỏa hay sao? Lúc hắn vào thì cổng đang mở rộng, cho người khác ra vào thì chắc đây là bọn họ cố ý làm vậy, dù sao tòa thành này cũng có nhiều cường giả yêu tộc mà, ngươi muốn vây khốn bọn họ thì sao chúng vui cho nổi? Lại còn thêm trọng binh trấn giữ ở cửa nữa, Tô Mị Nhi cũng không dám dùng thủ đoạn gì để chuồn ra ngoài!
Mà lúc ấy Diệp Thiên Dật cũng nghĩ, trong thành có nhiều người như vậy, tốt nhất là dùng Không Huyễn Thạch để bỏ trốn chứ không chạy ra từ cổng.
Nhưng ai mà biết được, Không Huyễn Thạch lại nhỏ đi nhiều như vậy!
“Như này cũng hơi khoa trương rồi đó, chắc hẳn là dùng một linh khí rất cao cấp để tạo ra không gian phong tỏa rồi?”
Tô Mị Nhi nhìn Không Huyễn Thạch trong tay Diệp Thiên Dật.
Đau lòng quá đê! Quá đau cmn lòng!
Thứ đồ này chỉ dùng được có một lần, dùng hết là coi như hết luôn.
“Cho này.”
Diệp Thiên Dật ném phần Không Huyễn Thạch còn lại không nhiều cho Tô Mị Nhi.
“Cho ta ư?”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Đương nhiên, ngươi giữ lại mà bảo vệ tính mạng mình.”
“Vậy còn ngươi thì sao?”
“Ta á, ta vẫn còn.”
Thật ra trên người Diệp Thiên Dật hết thật rồi, nhưng mà mấy em gái của hắn thì vẫn còn, hơn nữa còn không ít, nếu như hắn cần thì cứ nói với bọn họ là được rồi. Còn về Tô Mị Nhi này thì không yên tâm lắm, cứ để nàng giữ thứ gì đó bảo vệ được tính mạng cũng không sao hết.
“Hi hi… Ngươi tốt quá!”
Tô Mị Nhi ôm lấy cánh tay của Diệp Thiên Dật, dán chặt mình vào người Diệp Thiên Dật, sau đó hôn chụt một cái lên mặt hắn.
“Không hút dương khí của ta nữa hả?”
“Đến tối nay hẵng nói, mà ta muốn hút ở chỗ kia cơ…”
Tô Mị Nhi liếm môi một cái.
Diệp Thiên Dật: “…”
“Cô nhóc này là?”
“Chào chị, em tên là Linh Nhi.”
Tô Mị Nhi nhìn Diệp Thiên Dật.
“Càng ngày càng biết chơi đấy nhỉ, bây giờ thích chơi trò nuôi lớn rồi thịt hả? Sao? Giờ cua gái cũng không thỏa mãn nổi dục vọng của ngươi đúng không?”
Tô Mị Nhi mỉm cười nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
“Ngươi đừng có mà nói linh tinh.”
“Người ta cứ thích nói linh tinh đó, có giỏi đêm nay làm chết người ta đi.”
Tô Mị Nhi nháy mắt mấy cái với Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật: “…”
Đù má!
Không chịu nổi nữa rồi.
“Được rồi được rồi, đừng làm loạn nữa, tìm một thành phố gần đây nghỉ chân trước đã.”
Diệp Thiên Dật nói với Tô Mị Nhi.
“Ừm, được.”
Xong rồi nàng kéo lấy cánh tay của Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật lại cầm tay Mộc Linh Nhi, ba người đi tới một toà Yêu Linh thành khác.
Trong một khách sạn ở Yêu Linh thành, ba người Diệp Thiên Dật ngồi trên giường nói chuyện.
Điểm khác giữa yêu tộc và nhân tộc là gì đây?
Yêu tộc khá đặc biệt, mặc dù có Ngũ Đại Yêu Vực, Ngũ Đại Yêu Vực này cũng tương tự như đế quốc của nhân tộc. Nhưng hầu như yêu tộc lại sống ở bên ngoài Ngũ Đại Yêu Vực, hay nói cách khác là Ngũ Đại Yêu Vực này không thuộc về bất cứ một thành trì nào!
Muốn vào thành, điều kiện bắt buộc là ngươi phải biến thành yêu tộc! Nếu như chưa hóa thành yêu tộc thì không thể vào, cho nên mỗi một kẻ trong thành trì của yêu tộc, thấp nhất cũng phải đạt đến Thiên Tôn cảnh.
Khi những kẻ hóa thành yêu sinh con, nếu như cả hai đều là do người hóa thành, thì lúc sinh ra đứa trẻ là hình người, đây không phải là việc gì to tát cả.
“Ngươi nói rõ cho ta biết chuyện của ngươi đi, không phải ngươi muốn thành lập riêng cho mình một thế lực hay sao? Nghe cũng hay đấy, cơ mà sao bây giờ ngươi vẫn một thân một mình thế này?”
Tô Mị Nhi thở dài một hơi.
“Đừng nhắc đến nữa, ở đây ta gặp phải Ma Hồ Tộc, cũng là đồng tộc với ta.”
“Là chuyện tốt mà.”
Tô Mị Nhi nói: “Phải, chuyện tốt, nhưng có vẻ bọn họ giống hệt như nhiều yêu tộc ở Chú Lôi Yêu Vực, mặc dù là cùng một tộc, nhưng bởi vì thói quen sinh hoạt nên mỗi người đi một ngả, chứ không phải toàn bộ Ma Hồ Tộc cùng nhau sinh sống.”
“Cũng coi như là chuyện tốt mà, thật ra yêu tộc đang bắt chước cách sống của nhân tộc. Ngũ Đại Yêu Vực này chính là như vậy, xây dựng thành trì, hay lập ra quy tắc trong thành, thậm chí bao gồm cả lập ra hoàng thất, thân vương, quận chủ hay những chức quan khác, đều là một chuyện tốt. Yêu tộc cũng phải cố gắng hướng đến một nền văn minh phát triển hơn, cứ như là một hành trình để trở thành một thế lực cùng chung sống với nhau, nhưng thật ra đây chưa chắc phải là chuyện tốt lành gì.”
Tô Mị Nhi nói: “Nhưng ít nhất về mặt đoàn kết, hẳn là muốn lấy được lòng tin từ người khác đi?”
“Đúng vậy.”
“Bởi vì vấn đề giữa ta và một vài Ma Hồ Tộc cho nên toàn bộ Ma Hồ Tộc bị Chú Lôi Yêu Vực truy nã, tổn thất vô cùng nặng nề.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận