Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 163: Lấy trăng làm đề (1)

Dịch: Cỏ Dại Team
Tiếp đó, Diệp Thiên Dật trở thành tâm điểm trong mắt các cường giả kia.
"Như vậy tiếp theo chúng ta sẽ viết từ đi, trong hai mươi phút, mỗi vị làm ra một bài từ, đề tài bài từ này thì chúng ta lấy trăng làm đề đi, mọi thấy thấy thế nào?"
Gia Cát Phong nói.
Mọi người gật đầu.
Thơ lấy trăng làm đề rất dễ viết, trăng vốn là đề mục quan trọng của thi thơ.
Sau đó mọi người ào ào bắt đầu sáng tác.
Hai mươi phút sau...
Tám người phía trên đang tra duyệt bài từ lấy trăng làm đề của mọi người, mà phía dưới mọi người đang tạm thời nghỉ ngơi, bắt chuyện lẫn nhau.
“Nè, tình huống gì đây?” Thi Gia Nhất kinh ngạc hỏi Diệp Thiên Dật.
Bạch Hàn Tuyết đứng bên cạnh cũng là một mặt không hiểu.
"Không có gì, ta biết mấy cái này cũng rất bình thường mà, ta học hay không các ngươi lại không biết? Trước kia ta là một phế vật, sau đó chị ta đưa ta đi học ở trường văn hóa bình thường, cho nên học được rất nhiều."
Diệp Thiên Dật giải thích.
"Vậy cũng quá khoa trương đi."
Thi Gia Nhất thán phục nói.
"Cũng được thôi."
"Bài từ lấy trăng làm đề này ngươi viết như thế nào?"
Bạch Hàn Tuyết mong đợi hỏi.
Khóe miệng Diệp Thiên Dật khẽ nhếch: "Đừng vội, đoán chừng bọn họ sắp đọc đến rồi."
Hai cô gái: ???
Ngay lúc này, Gia Cát Phong vỗ bàn đứng dậy, dĩ nhiên không phải phẫn nộ, mà chính là ngạc nhiên!
"Tuyệt diệu! Quá tuyệt diệu! Quá hay, hay!"
Gia Cát Phong kích động nói.
Hắn là một cường giả nhưng cũng rất yêu thơ, khi thấy được bài từ hay kích động cũng là chuyện bình thường.
Tất cả mọi người nhìn sang, mong đợi nhìn hắn, đều mong chờ bài từ Gia Cát Phong thấy tuyệt diệu chính là bài từ của mình viết!
"Các ngươi xem này!"
Sau đó Gia Cát Phong đưa tờ giấy kia cho những người khác xem.
Liễu Khuynh Ngữ xem xong nhịn không được tán thưởng: "Đây hẳn là bài từ hay nhất mà một năm này ta đã thấy qua."
Phong Tuyết Vương cũng rất hiếu kỳ, sau khi xem xong cũng nhịn không được khen ngợi!
"Hay!"
Sau đó Hoàng Phủ Công xem xong, hai mắt cũng sáng lên.
Tất cả mọi người đều trông đợi.
Sau đó bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
Gia Cát Phong bước xuống đứng trước mặt Diệp Thiên Dật.
Tất cả mọi người hoang mang!
Không phải là hắn chứ?
"Diệp Thiên Dật, bài từ này là ngươi viết?"
Gia Cát Phong thấy không thể tin được, cảm giác này không thể nào một thiếu niên hai mươi tuổi có thể viết được một bài từ như thế này.
Diệp Thiên Dật gật đầu; "Đúng vậy."
"Hô--"
Hắn hô thở ra một hơi, sau đó đi lên, nhanh chóng chép bài từ này lên bảng đen.
"Thủy điệu ca đầu – Trung thu"
Minh nguyệt kỷ thời hữu?
Bả tử vấn thanh thiên.
Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên.
Ngã dục thừa phong quy khứ,
Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xử bất thắng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian.
Chuyển chu các,
Đê khỉ hộ,
Chiếu vô miên.
Bất ứng hữu hận,
Hà sự trường hướng biệt thì viên ?
Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp,
Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết,
Thử sự cổ nan toàn.
Đãn nguyện nhân trường cửu,
Thiên lý cộng thiền quyên. (*)
(Đây là bài từ được Tô Thức viết vào tết Trung Thu năm Hy Ninh thứ 9, đời Tống Thần tông, do ông uống rượu vui đến sáng nên nhớ đến em mình là Từ Do (tức Tô Triệt) mà viết thành)
(* Bài dịch: Nguồn sưu tầm.
Trăng sáng có từ bao giờ,
Cầm chén rượu hỏi trời xanh,
Không biết là cung điện trên trời,
Đêm nay là năm nào?
Ta muốn cưỡi gió đi,
Lại sợ trên lầu quỳnh điện ngọc,
Nơi cao rét không chịu nổi.
Đứng lên múa, bóng trăng theo người,
Gì vui hơn ở dưới cõi đời.
Soi khắp gác tía,
Ta tà xuống cửa che màn gấm,
Soi cả đến người có bầu tâm sự không ngủ.
Trăng giận gì người,
Tại sao cứ tròn trong những giờ ly biệt,
Người có lúc buồn, vui, ly, hợp
Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết,
Việc này xưa nay khó bề trọn vẹn.
Những mong người lâu dài,
Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng.)
Đây là một thế giới khác, Diệp Thiên Dật sao chép vậy cũng không tính là sao chép đúng không? Đó chỉ tính là truyền bá văn hóa! Bài từ này hẳn là một trong những bài từ đứng đầu ở Trái đất, bọn họ kinh ngạc cũng là chuyện bình thường, nếu như không kinh ngạc, vậy thì Diệp Thiên Dật thực sự hoài nghi trình độ của bọn họ.
Tất cả mọi người nhìn bài từ này đều nhịn không được kinh hãi!
"Không thể nào!"
Tần Triều bọn hắn không thể tin được bài này là do Diệp Thiên Dật viết.
Gia Cát Phong thán phục nói: "Từ này khung cảnh trên ngắm trăng, đã hoài dật hưng tráng thái, cao tiếp hỗn mang, mà lại làm ra làm chơi ra chơi, tự cụ độ lượng rộng rãi cao trí, đem trời cao xanh xem như bằng hữu của mình, nâng cốc muốn hỏi, cho thấy tính cách hào phóng cùng khí phách bất phàm, khung cảnh phía dưới hoài người, từ trang tròn liên tưởng đến nhân gian ly biệt, đồng thời cảm niện nhân sinh hợp tan vô thường, trình độ bài từ này đã là tuyệt cú lưu truyền thiên cổ !"
Woaaa--
Mọi người chấn động, trợn tròn mắt.
Đánh giá cao như vậy? Lưu truyền thiên cổ?
“Hay một câu Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu, Bả Tửu Vấn Thanh Thiên, hay một câu Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu, Thiên Lý Cộng Thiền Quyên, tốt, ta đề nghị, bài từ này có thể viết vào sách giáo khoa, các vị cảm thấy thế nào ?" Phong Tuyết Vương hỏi.
“Tuyệt đối có trình độ này, mà nhất định phải trở thành thi từ học thuộc lòng !" Hoàng Phủ Công nói.
Liễu Khuynh Ngư lại liếc nhìn Diệp Thiên Dật một chút.
Sau những câu đối vừa rồi, cộng thêm bài từ này, nàng đã có cảm giác bản thân so ra không bằng hắn!
Diệp Thiên Dật triệt để trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, ánh mắt của các cô gái như đang phát sáng nhìn hắn! Mà ánh mắt Bạch Hàn Tuyết thời khắc này nhìn Diệp Thiên Dật cũng đang phát sáng!
Hắn cho nàng kinh hỉ quá lớn.
Mộ Thiên Tuyết nhìn nhìn, nàng có thể hiểu thơ, cho nên nàng cũng cảm thấy thật sự rất lợi hại.
"Diệp Thiên Dật, bài từ này thật sự là ngươi viết?"
Gia Cát Phong vẫn cảm thấy rất không thể nào! Quá khoa trương rồi!
"Tiền bối Gia Cát, thi từ lấy trăng làm đề quá phổ biến, chuẩn bị trước cũng là điều hợp tình hợp lý, mà Diệp Thiên Dật này từ nhỏ bất học vô thuật, vừa rồi không đến hai mươi phút, làm sao có thể viết ra được một bài từ hay như thế? Ta là không tin, ta cảm thấy đây là người khác viết từ trước, trùng hợp lần này đụng phải đề vịnh trăng phổ biến nên mang ra dùng, coi như hắn thật có thể làm thơ, nhưng trong thời gian ngắn ngủi lại có thể viết ra bài từ hoàn mỹ như thế, quá không có khả năng." Hà Thường Vũ thi lễ một cái nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận